XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328421

Bình chọn: 10.00/10/842 lượt.

ở phía bắc gò, gạt

hết lá khô cùng cành gãy sang một bên rồi bắt đầu đào. Hì hục một lúc,

Đại Cổ đã đào được một cái hố sâu, rộng chừng vừa một người đứng. Giang

thấy ông nhảy xuống hố rồi mất dạng. Nó sợ hãi muốn kêu lên, tưởng Đại

Cổ tự đào huyệt chôn mình. Nhưng không. Ông nhô đầu lên ngay, đổ ít đất

lên miệng hố rồi lại thụp xuống.

Thì ra ông ngồi dưới hố cốt đào cho hố sâu thêm, mỗi khi nhô đầu lên là để đổ đất ra ngoài. Giang tự cười mình ngốc.

Khi trăng xế, cái hố đã khá sâu. Đại Cổ trèo ra ngoài ngồi nghỉ, kéo

khăn lau mặt rồi lấy tẩu ra nhồi thuốc. Nhưng nghĩ thế nào, lại cất vào

bọc. Ông đến bên bó củi gỡ những cành khô buộc ở bên ngoài ra, để lộ một cái áo da lớn, loại áo các lãnh chúa thường mặc ngoài giáp sắt mỗi khi

lâm trận. Trong nữa là một cái đẫy vải. Giang thấy Đại Cổ cởi đẫy, đánh

lửa châm ngọn nến con, lúi húi đọc một tập giấy to khoảng bàn tay rồi

soạn nhiều thỏi dài và nặng từ trong đẫy ra. Dưới ánh nến, Giang thấy

những thỏi đó lóe sáng thì biết ngay là vàng. Vàng đã được nấu chảy đổ

vào khuôn làm bằng những gióng tre bổ đôi nên có hình như nửa hình ống.

Chưa hết, Đại Cổ còn cởi thắt lưng lấy ra vô số đồng tiền vàng khác, đặt cẩn thận lên những thỏi vàng trong đẫy, gói cả lại thành một bọc lớn

vất xuống hố như người ta vất xác một con chó chết. Đoạn tắt nến, gạt

đất lấp hố lại, lấy chân dậm cho chặt, sau đó nhặt lá thông khô và cành

gẫy trải lên trên. Lúc sau không còn thấy vết tích gì của cái hố mới đào nữa.

Công việc êm trôi, Đại Cổ xoa tay khoan khoái, cởi bỏ bộ áo nông dân bọc vào cái mai, ra phía sau cây tùng. Lúc ông trở lại, Giang thấy ông hiện nguyên hình là một thương gia giàu có như nó biết, vai đeo túi hành

trang bằng vóc thêu, tay chống gậy trúc, phong thái ung dung như các

thương gia giàu có đáng trọng khác.

Ngồi trong bụi, Giang tưởng mình mơ, không biết chuyện vừa xảy ra trước

mắt là chuyện thật hay chỉ là một vở tuồng Kabuki diễn khéo.

Đợi cho Đại Cổ đi hẳn, nó mò đến gốc tùng cổ thụ. Mặc dầu vừa chứng kiến tận mắt việc làm của Đại Cổ, nó cũng không thể nhất quyết được chỗ nào

là chỗ vàng mới chôn:

dưới ánh trăng lu, bên gốc cổ thụ, chỗ nào cũng đầy lá thông khô, cành thông gẫy.

Giang nhìn mặt đất như nhìn cái bàn tay trống không của một nhà làm ảo thuật thiện nghệ.

“Khuya rồi, chắc mình phải tìm đường về thôi, kẻo bị nghi ngờ”. Nghĩ

đoạn, bèn trèo lên cành cây cao nhìn bốn phía. Xa xa, ánh đèn trấn Hà

Châu hiện rõ. Giang tuột xuống, định hướng xong, cứ thế mà đi nhưng cũng cẩn thận tránh những đường lớn vì sợ gặp Đại Cổ.

Về đến lữ điếm, may sao mọi người đã yên giấc, không còn cái không khí

ồn ào, rộn rịp lúc ban chiều nữa. Vào phòng thấy gia nhân của Đại Cổ

đang ngáy pho pho bên chiếc rương lớn sơn then, một dòng nước rãi nhểu

dài trên khóe mép.

Giang lay gọi:

- Bảo Đồng ! Bảo Đồng ! Sao không xuống dưới chiếu mà nằm. Mà ngươi không khép cửa, để gió lùa độc lắm !

Bảo Đồng giật mình sực tỉnh. Rồi như chợt nhớ điều gì, nó dụi mắt, nói:

- Giang hả ? Ngươi đi đâu suốt từ chiều mà không xin phép lão nhân gia ? Sao bây giờ mới về ?

- Đi đâu đâu ? Ra phố một chút rồi về ngay, có ngươi ngủ, không biết thì có !

- Nói láo ! Đừng hòng gạt ta. Người ta bảo ngươi đi theo ả kỹ nữ đoàn

Phong Nguyệt. Mới bằng ấy tuổi đầu mà đã thế thì sau này làm được cái

tích sự gì ?

Giang chưa kịp cãi, cửa đã mở toang. Đại Cổ bước vào:

- Thôi đừng to tiếng nữa. Khuya rồi, làm rộn người khác. Bảo Đồng, sửa soạn giày áo cho ta để mai lên đường sớm.

oo Tuy nói là lên đường sớm, nhưng thực ra cả ba thầy trò Đại Cổ còn nấn ná ăn sáng, dềnh dàng mãi đến gần trưa mới dời khỏi lữ điếm. Đoàn kỹ nữ Kyoto đã lên đường từ lâu. Giang nghe tiếng Thôi Nãi Phu quát bảo đàn

em ngay từ sáng sớm.

Như thường lệ, Đại Cổ và Giang đi trước, nhưng lần này Giang không đi

cùng với ông nữa mà lui về phía sau đi cạnh Bảo Đồng. Qua một bãi cỏ

xanh tươi, Đại Cổ ra vẻ ngạc nhiên quay hỏi thằng bé:

- Giang ! Hôm nay ngươi sao thế ?

- Dạ ! Có sao đâu !

Nó cố làm ra vẻ tự nhiên.

- Có chuyện gì phải không ?

- Dạ không ! Sao lão bá lại hỏi thế ?

- Ngươi có vẻ nóng nảy, sợ hãi, không như mọi ngày.

- Dạ không ! Không có chuyện gì. Giang vội đáp. Có điều tiểu điệt đã

nghĩ kỹ, nếu cứ theo chân lão bá mãi thì không biết đến bao giờ mới gặp

lại được sư phụ. Vậy xin cho tiểu điệt được đi tìm sư phụ một mình, nếu

không có điều gì bất tiện ...

Đại Cổ mơ màng nhìn ra xa như suy nghĩ điều gì rồi nói:

- Ta thấy có một điều bất tiện.

- Điều gì ? Tiểu điệt biết được không ?

Mỉm cười, Đại Cổ đưa tay nắm tay nó:

- Ngồi xuống đây đã !

Nhưng Giang không nắm tay lão. Nó giả vờ không nhìn thấy cử chỉ thân

thiện ấy của Đại Cổ, ngồi bệt ngay xuống cỏ theo lời bảo. Đại Cổ lặng

thinh cũng ngồi xuống phiến đá bên cạnh. Ông ra hiệu cho gia nhân cứ

gánh rương đi trước, rồi rút trong bọc ra cái tẩu sành vẫn quen dùng,

ông lấy thuốc thong thả nhồi vào.

Sốt ruột, Giang nhắc:

- Tiểu điệt nóng lòng muốn gặp sư phụ ...

Đại Cổ châm thuốc, gật gù:

- Thì ta có cấm ngươi đâu !

- Vậy lão bá để ch