
iếng phản đối:
- Nhưng chúng em chưa quen !
- Chưa quen rồi sẽ quen !
Nghe giọng bẳn gắt, hiển nhiên lão đương gặp khó khăn trong việc đốc
thúc toán kỹ nữ đàn em. Lão tên Thôi Nãi Phu, trước là kiếm khách, sau
không biết vì lý do gì lại bỏ nghề kiếm, quay sang mở kỹ viện. Khôn
ngoan và thủ đoạn, Thôi Nãi Phu được lòng các nhà quyền quý. Đánh hơi
thấy Edo là đất có tương lai, lão chạy chọt xin mở một kỹ viện và quyết
định di chuyển tất cả số đàn em đến đấy.
Quay sang Ô Kiều, một mụ tào kê sống lâu trong nghề, lão bảo:
- Mụ đem cơm ra chia thôi. Đến giờ ăn rồi.
K Cơm mang đến, được chia thành từng nắm, gói lá sồi cùng với đậu ngọt
phân phát cho mọi người. Không có nước trà, các nàng vươn cổ ra nuốt,
mắt trợn trừng, mồm đánh chem chép.
- Chà ! Bữa cơm này sao mà ngon thế !
Giọng chế giễu đượm chút hờn tủi của một nàng khiến bữa cơm đột nhiên
trở nên buồn tẻ, nhưng cũng không lâu. Lát sau tiếng đùa giỡn lại đã nổi lên ở một vài chỗ.
- Khách đa tình nào đến viếng ta tối nay ?
Lời nói cửa miệng thường nghe thấy trong viện, lúc này lạc lõng như một
cung đàn sai điệu. Bọn kỹ nữ cười ồ. Một nàng chỉ đám thanh niên đi qua, lơi lả đáp:
- Chàng ấy đấy, tối nay sẽ đến thăm em !
- Á à ! Ai vậy ? Những ba người, sao bạn ta tham thế ?
- Ta nói chàng kia, canh chàng cao lớn, lưng đeo kiếm dài đó !
Không nghe những lời đùa cợt mà cũng không ngờ mình là cái mốc cho những lời đùa cợt ấy, anh chàng cao lớn nghênh ngang cứ phăng phăng đi, chẳng để ý đến ai. Một kỹ nữ ghé tai bạn nói nhỏ:
- Ai như Cát Xuyên Mộc ấy nhỉ ?
- Ờ phải. Cát Xuyên Mộc đấy ! Đúng rồi. Anh chàng này cùng với bọn Hoa Sơn đến viện mấy lần, lầm sao được !
Bèn cất cao tiếng gọi:
- Cát Xuyên ! Cát Xuyên !
Nhưng họ Cát Xuyên là một họ phổ thông, nhiều người có. Anh chàng cao
lớn không quay lại. Hắn không rõ có phải ả gọi mình không, vả ở chỗ này
chẳng muốn tỏ ra quen biết với những ả kỹ nữ.
- Ê, chàng đeo kiếm tóc rủ trước trán kia, phải Cát Xuyên Mộc không ?
Cát Xuyên Mộc cau mày, quay xem ả nào vừa gọi. Thôi Nãi Phu mắng át:
- Nàng nào vô lễ thế ?
Vừa toan xin lỗi thì nhận ngay ra Cát Xuyên Mộc:
- Kìa, đại hiệp ! Đi du ngoạn đâu mà qua đây thế này ?
Cát Xuyên Mộc cũng nhận ra Thôi Nãi Phu, chủ nhân Phong Nguyệt Lâu tại cổ thành Kyoto. Bèn đáp lễ:
- Tại hạ đi Edo. Còn lão huynh ? Định dẫn các người đẹp làm một chuyến thiên đô tập thể chắc ?
Thôi Nãi Phu cười ha hả:
- Đúng thế ! Đại hiệp đoán không sai !
Rồi ghé tai chàng thanh niên, lão nói khẽ:
- Đi đất mới lập nghiệp. Chỗ nước tù hãm, cây cỏ khó mọc !
Cát Xuyên Mộc gật đầu đồng ý:
- Edo bây giờ chắc không thiếu gì thợ giỏi và lao công tốt, nhưng khách
làng chơi sang trọng biết cách thưởng thức như vẫn thường thấy lui tới
lầu Phong Nguyệt thì e rằng... e rằng ...
Thôi Nãi Phu khoát tay:
- Đại hiệp lầm rồi ! Bến Hoành Tân là hải cảng do bọn kỹ nữ lập nên đấy
chứ. Lão phu phải đến trước, đặt nền móng cái đã. Thương gia và các nhà
chính trị sẽ tới sau.
Cát Xuyên Mộc mỉm cười:
- Có thể, có thể lắm ! Nhưng Edo mới đang xây cất, làm sao tìm được chỗ thuận tiện ?
- Đại hiệp đừng lo. Lão phu đã tính cả rồi và đã cho dựng tạm một căn nhà gỗ trên thửa đất mới được cấp gần lộ.
- Chà ! Được cấp đất mở kỹ viện cơ đấy ! Ai mà hào phóng thế ?
- À, bí mật ! Nếu lão phu không quen với các vị có quyền hành thì làm sao được đặc ân ấy ?
- Quả nhiên lão huynh khôn ngoan, trông rộng.
- Thế còn đại hiệp ? Đã tìm được nơi nào phục thị chưa ?
- Chưa. Tại hạ chưa có chủ ý. Tuy nhiên nếu được mời giữ chức chưởng doanh hay thống binh thì tại hạ cũng sẽ xét.
Thôi Nãi Phu không biết sở học và tài năng của Cát Xuyên Mộc đến mức
nào, nhưng nghe cái giọng hợm hĩnh ấy thì cười hề hề, đưa đẩy vài câu
rồi làm bộ quát bảo mã phu sửa soạn thắng ngựa.
Cát Xuyên Mộc cũng cáo từ để tiếp tục cuộc hành trình. Hắn không muốn
liên quan mật thiết đến giới ca kỹ, một giới mà hắn cho là không xứng
đáng giao thiệp ngoài những lúc mua vui.
- Nào, nghỉ ngơi rồi, bây giờ ta lên đường. Nhớ buộc lại quai dép cho chặt.
Thôi Nãi Phu nhắc bọn phụ nữ.
Mụ Ô Kiều đếm đầu người rồi lẩm bẩm:
- Quái ! Thiếu một ả.
Mụ thầm nghĩ hai nàng ưa trốn đi chơi nhất là Mỹ Dung và Liên Hà thì có
mặt ở đây cả rồi. Mà sao đếm đi đếm lại vẫn thiếu. Lạ thật ! Bèn đem
chuyện ấy trình với Thôi Nãi Phu. Thôi Nãi Phu nhớ ra:
- Chắc là A Kế Mỹ rồi !
- À à, phải rồi, A Kế Mỹ ! Nàng mới nhập đoàn ở Kiso !
Bèn sai mấy ả đi tìm quanh các quán xá nhưng không thấy. Đồ chừng A Kế Mỹ đã trốn khỏi đoàn, Thôi Nãi Phu nói:
- Thấy nó tứ cố vô thân, ta vì lòng trắc ẩn mà thu nạp, sao nó không
biết ơn lại bỏ trốn. May chưa kịp đưa đồng nào, chỉ tốn mấy bữa cơm,
không đáng kể. Thôi kệ nó ! Đi!
Đoạn hô cả đoàn lên đường.
- Cứ thế này thì tối mới đến Hà Châu. Đêm nay chắc phải nghỉ ở đó mất, mai mới tiếp tục được.
Đi một quãng, bỗng gặp A Kế Mỹ ngồi chờ bên lộ. Mụ tào kê ngạc nhiên nhưng sa sầm ngay nét mặt:
- Đi đâu vậy ? Tưởng bỏ trốn rồi. Ngươi làm cả đoàn vất vả.
A Kế Mỹ lúng túng giải thích:
- Tiểu nữ thấy người quen, khôn