
hai người họ đưa mắt nhìn nhau cùng mỉm cười. Trong lòng họ đều nghỉ Lạc Y Phong pháp thuật giỏi đến như vậy nếu không có đệ tử chân truyền thì thật uổng phí, vừa may lại gặp vị tiểu cô nương kia trông cũng lanh lợi hoạt bát nhất định sẽ không làm hai người họ thất vọng.
“Khảo nghiệm đến đây kết thúc, mọi người cũng mệt rồi về nghỉ ngơi thôi.”
Chương 05: Linh Hoa Phong
Lạc Y Phong xoay đầu nói với nàng: “Theo ta.”
Nàng gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Lạc Y Phong cùng Mạc Linh bước ra ngoài Thanh Hưng điện, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng rất hoảng sợ, đặc biệt khi nàng lướt ngang qua Thiên Thanh còn nhìn thấy sự hậm hực trong ánh mắt của nàng ta dường như hận đến độ muốn ăn nàng. Mạc Linh rụt rè theo phía sau Lạc Y Phong không dám ngẩng đầu.
Đệ tử ngoài điện khi thấy chàng và nàng đi qua đều cúi chào khiến nàng hoảng hốt không cẩn thận vấp phải bậc thang mà té ngã. Nàng ngồi bệt trên nền đất lạnh ngắt, đá dưới nền cạ vào đầu gối nàng khiến nó sưng đỏ đau đớn vô cùng. Lạc Y Phong xoay người về phía Mạc Linh, chàng nhìn đồ đệ nhỏ trong đôi mắt vô cùng ủy khuất mà lắc nhẹ đầu.
Lạc Y Phong dừng lại bước chân đưa bàn tay về phía nàng nói: “Đứng dậy.”
Mạc Linh ngơ ngác nhìn bàn tay chàng rồi nhanh chóng nắm lấy, đôi tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn, nàng bất giác mỉm cười.
Nhiệt độ trong tay sư phụ rất lạnh khiến Mạc Linh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không hề ấm áp như trong tưởng tượng của nàng.
“Sư phụ, sư phụ, sao tay người lại lạnh thế?”
Lạc Y Phong nghe thấy tiếng nói liền cúi đầu nhìn xuống Mạc Linh, chàng nói: “Ta từ nhỏ đã quen nằm giường hàn băng, có lẽ nhiệt đó giảm hơn so với người thường.”
Hiểu được tại sao, nàng vui vẻ cười rộ lên. Ánh nắng chiếu vào nụ cười nàng, tỏa sáng như vầng hào quang rực rỡ, nàng nắm tay chàng thật chặt, đôi mắt to đen láy nhìn chàng nói rằng: “Sư phụ đừng lo, tay con rất ấm nhất định sẽ sưởi ấm cho người.”
Lạc Y Phong nhìn bàn tay bị tiểu đồ đệ nắm chặt, gương mặt nàng lại tỏa sáng đến thế trong lòng chàng bất giác ấm lên, gương mặt trở nên ôn nhu gật đầu nói: “Được.”
Nhiều năm sau đó chàng vẫn còn nhớ rõ cái nắm tay thật chặt ấy, gương mặt nàng như đóa hoa quỳnh nở rộ trong bóng đêm, nụ cười tươi như vầng hào quang chói sáng khiến chàng không bao giờ quên được, khắc cốt ghi tâm. Đáng tiếc, nàng không thể mãi mãi như thế không thể ở cạnh chàng nắm lấy tay chàng mà sưởi ấm đến suốt đời.
Thanh Hoa cung chia làm nhiều nơi khác nhau tùy theo cấp bậc mà phân định người ở cũng giống như ở đây là nơi của Chưỡng giáo chân nhân Lạc Y Phong tên gọi Linh Hoa Phong, nơi đây là nơi rộng lớn nhất cũng là nơi bài trí đơn giãn nhất. Bách Hợp Hoang là nơi ở của Đốc giáo chân nhân Tĩnh Tâm, Huyền Hợp Nhất là nơi ở của Huyền Cơ chân nhân còn những nơi còn lại chia theo thứ tự cấp bậc đệ tử ở Thanh Hoa mà chọn chỗ ở.
Nàng nhảy chân sáo đi cùng Lạc Y Phong trở về Linh Hoa Phong nơi ở của chàng. Đi qua một cây cầu nhỏ là đã nhìn thấy nơi cần đến, ngọn gió đầu mùa hạ thổi ngang qua mái tóc nàng nhẹ nhàng tung bay trong làn gió mát, tà áo hồng nhạt nhẹ nhàng lay lay.
Chàng đưa nàng đến nơi rộng rãi nhất lãnh đạm nói: “Đây là Linh Hoa điện. Ở đây có rất nhiều phòng trống, ngươi tùy ý chọn một phòng đi.”
“Vâng ạ.” Nàng gật đầu đáp.
“Phòng ta ở hướng tây, ngươi có việc gì thì cứ đến tìm ta.”
Nói rồi chàng cất bước bỏ đi để lại một mình nàng đứng giữa căn phòng rộng lớn, nàng chợt gọi với theo.
“Sư phụ.”
Nghe tiếng gọi của tiểu đồ đệ, chàng xoay lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nơi đây rộng lớn như vậy đồ nhi rất sợ mình sẽ đi lạc ạ.”Nàng gãi đầu, ngại ngùng nói.
Lạc Y Phong nhìn vẻ mặt của nàng, từ trong người lấy ra một cây sáo nhỏ màu xanh lục đưa đến trước mặt nàng.
“Chỉ cần thổi sáo ta sẽ biết ngươi ở đâu, sẽ không lạc nữa.”
Nàng cầm lấy chiếc sáo nhỏ trong tay, mỉm cười nói: “Vâng ạ. Vậy sư phụ đi đi ạ, đệ tử về phòng mình.”
Chàng gật đầu, xoay người rời đi.
Nàng lén lút đi theo chàng, cố gắng để bước chân thật nhẹ nhàng không phát ra tiếng động để không bị phát hiện nhưng trước sau vẫn là bị chàng phát hiện rồi.
Chàng đoán biết người đi phía sau là ai liền dừng bước xoay lại hỏi nàng: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Đệ tử nghỉ nên ở một nơi gần sự phụ để khi có chuyện còn gọi người ạ.” Nàng nắm lấy vạt áo cúi đầu nói.
Chàng lắc đầu, chỉ vào căn phòng trước mặt nói: “Đây là phòng ta, ngươi có thể ở phòng bên cạnh.”
“Vâng ạ.”
Nàng liền ngẩng đầu lên nhưng sư phụ đã biến mất rồi.
Mạc Linh buồn bã về phòng mình xem thử, trong phòng có một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ xoan, bên cạnh còn có một chiếc tủ nhỏ dùng để đựng đồ. Nàng thích thú vô cùng, phía trong còn có một chiếc giường vô cùng mềm mại, nàng đặt lưng lên trên cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.
Thời gian trôi đi càng lúc càng nhanh thoáng chốc đã đến đêm tối, Mạc Linh vì khảo nghiệm đã mất quá nhiều sức lực nên ngủ quên mất. Đến nửa đêm, cơn đói khiến nàng hoa cả mắt nhưng vấn cố ngồi dậy.
Phải rồi cả ngày nay còn chưa được ăn gì.
Nàng xoa xoa cái bụng rỗng đi xung quanh tìm kiếm đồ ăn nhưng nơi