
Động Đình Hồ Ngoại Sử
Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 327760
Bình chọn: 7.00/10/776 lượt.
người lên. Công-tôn Đoàn vớt một đao lên cao định kết liễu tính mạng nàng,
thì y cảm thấy một ám khí chụp xuống đầu. Ám khí là sợi dây mềm trói tay y lại, đao rơi xuống đất. Y vùng vẫy thoát khỏi sợi dây, thì Hồ Đề đã
rơi xuống sau ngựa y, chụp cổ bắt sống, phi ngựa chạy về trận Hán, liệng y xuống đất.
Bấy giờ mọi người mới nhìn ra, thấy Công-tôn Đoàn bị một con trăn to bằng cổ tay, dài hơn trượng siết chặt, không giẫy được.
Nguyên Hồ Đề thường nuôi, dạy trăn, rắn làm vũ khí. Nàng cũng như các
hào kiệt Tây-vu, kể cả Lục Sún đều đeo trên lưng một cái túi. Trong túi
có hai con trăn lớn và hơn chục con rắn nhỏ cực độc. Chúng được huấn
luyện tinh vi. Khi lâm trận, chỉ cần xùy một tiếng, chúng từ trong túi
đeo trên lưng vọt ra tấn công địch. Vì vậy trong lúc nguy cấp, Hồ Đề xùy một tiếng, con trăn nằm trong túi dưới bụng ngựa, vọt ra quấn lấy
Công-tôn Đoàn. Công-tôn Thiệu nhảy ra định cứu tướng của mình thì Sầm
Bành vung đao chém xả ngay mặt kình lực mạnh vô cùng :
– Công-tôn Thiệu, chúng ta tái đấu.
Sầm Bành chĩa đao ngay đầu y chém xuống ! Hai người quay cuồng đấu vơi
nhau. Trưng Nhị chỉ giỏi về chưởng pháp, kiếm pháp, nàng không hiểu
nhiều về đao pháp, quay lại nhìn Phật-Nguyệt để hỏi ý kiến. Phật-Nguyệt
là đệ tử yêu của Nguyễn Phan, kiếm thuật của nàng thần thông, không kém
gì Phương-Dung, Đào Kỳ, nàng phân biệt được đao pháp của Công-tôn và
Sầm. Nàng nói nhỏ cho Trưng Nhị nghe :
– Đao pháp của hai người thuộc loại dương-cương, nhưng hai môn phái khác nhau. Bành thuộc Bắc phái, trầm mãnh, thiếu biến hóa tinh vi. Còn Thiệu dường như thuộc vùng Kinh-Sở, vừa trầm vừa hùng, biến hóa tinh kỳ. Hai
bên nội lực cùng cao ngang với Khất đại-phu, Đào tam-lang, Lê Đạo-Sinh.
Có điều cả hai cùng kinh nghiệm chiến đấu, khó mà biết ai thắng bại. Nội lực Bành hùng hậu hơn một chút, nếu đấu chưởng thì thắng. Tôi cần quan
sát võ công hai người, để Phương-Dung, Đào Kỳ nghiên cứu cách phá. Lỡ
một mai họ sang Lĩnh-nam, ta biết phá võ công của họ. Biết cách phá ta
không còn sợ gì nữa.
Hai tướng đấu trên hai trăm hiệp. Hồ Đề hỏi Trưng Nhị :
– Chị muốn em cho tên Công-tôn một bài học hay không ?
Trưng Nhị thấy Hồ Đề thích tinh nghịch mà bấy lâu nay phải trở thành đại tướng, không có dịp phát tiết cũng buồn, ban nãy nàng cho Công-tôn
Thiệu ăn phân chim, dùng trăn bắt sống Công-tôn Đoàn, lòng đầy phấn
khởi. Bây giờ nàng muốn mang Công-tôn Thiệu ra đấu nữa, thì tính trẻ con của Trưng Nhị cũng nổi dậy, nàng hỏi :
– Em muốn cho hắn bài học như thế nào ?
Hồ Đề bưng miệng cười :
– Em muốn nó trần truồng trước trận cho bõ ghét, vì nó có tội khinh thường đàn bà.
Trưng Nhị gật đầu :
– Ừ, em làm thử chị xem.
Hồ Đề phi ngựa đến trước hai tướng hô lớn :
– Công-tôn vương-gia, Sầm đại tướng quân xin ngừng tay ?
Hồ Đề người rừng núi, nàng ưa nói mộc mạc. Nhưng từ khi rời Giao-chỉ
sang đây, lúc nào cũng đi cạnh Trưng Nhị, được Trưng Nhị dạy dỗ rằng :
Bất cứ trường hợp nào, dù là kẻ thù, cũng phải nói năng lịch sự, tỏ ra
chúng ta dù là võ tướng cũng vẫn không mất vẻ đoan chính, nhu thuận của
gái Lĩnh-nam. Cho nên lời nói vừa rồi của nàng mới văn vẻ như vậy.
Hai tướng cùng lui ngựa lại.
Hồ Đề bảo Sầm Bành :
– Sầm tướng quân, tôi thấy võ công Công-tôn vương-gia vô cùng kỳ diệu
nên muốn lĩnh giáo ít chiêu. Xin Đại tướng-quân nhường cho tôi được
không ? Hai vị đã đánh nhau nhiều rồi mà chưa chán ư ?
Công-tôn Thiệu vừa bị nàng chỉ huy đội Thần-ưng ỉa đầy đầu, quần áo, y
chưa nguôi giận, tiếp theo cháu là Công-tôn Đoàn bị nàng dùng trăn bắt
sống. Y thấy võ công nàng không mấy gì cao, nhưng nàng chỉ huy được
trăn, chim ưng huyền bí kỳ lạ, y đã ngán. Nàng thấy võ công y cao mà còn dám thách đấu, thì chắc là có mưu đồ gì đây, y không muốn ra tay, vẫy
một cái. Một tướng trẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng điệu hiên ngang hùng vĩ bước ra trước trận nói lớn :
– Ta là Thượng-tướng Vũ Chu, nếu bên người có ai địch nổi thì ra đây đối chiêu.
Mã Viện nói nhỏ :
– Vũ Chu là tướng vô địch bên giặc, thất học, vô mưu, nhưng có võ công cao hơn tôi. Tôi bị bại về tay hắn một lần.
Hồ Đề xua tay :
– Vũ tướng quân ! Ta thấy người coi cũng đẹp đẽ đấy, ta không muốn đấu
với ngươi. Ta muốn đánh nhau với Công-tôn Thiệu kia. Ngươi về trận nghỉ
đi, đừng đánh nhau với ta, không tốt đâu.
Nàng là người Tây-vu, ngẫm nghĩ câu nói bằng tiếng Mường, xong mới dịch
sang tiếng Hán, nên giọng hơi ngọng. Người Mường nghĩ sao nói vậy, nàng
thấy Vũ Chu dáng điệu hiên ngang, hùng vĩ thì dịch sang tiếng Hán là đẹp đẽ.
Người Trung-nguyên vào thế kỷ thứ nhất bị ảnh hưởng sâu đậm của đạo lý
Khổng Mạnh, nam ra ngoài xã hội, nữ ở trong nhà : Nam tại ngoại, nữ tại
nội. Đàn bà con gái khi đi đường gặp đàn ông lạ nhìn vào mặt một cái, đã phải che mặt xấu hổ. Thế nhưng nay họ thấy các nữ tướng Lĩnh-nam nhu mì xinh đẹp, trang phục tươi như hoa, giống như những đóa hoa xuân, ra
trước trận đã là một điều hiếm thấy. Họ còn thấy Hồ Đề bắt sống Công-tôn Đoàn dễ dàng, bây giờ nàng lại khen Vũ Chu đẹp đẽ, thì không thể nào
hiểu nổi.
Công-tôn Thiệu ngẫm ngh