
Động Đình Hồ Ngoại Sử
Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 327753
Bình chọn: 9.5.00/10/775 lượt.
m đại-ca làm Lĩnh-Nam hoàng đế?
Phương-Dung cười:
– Em gần Nghiêm đại-ca nhiều, em biết chí của người lắm. Khi đứng ra
giúp chúng ta xin Quang-Vũ cho phục hồi Lĩnh-Nam, thì Nghiêm đại-ca xin
từ chức Lĩnh-nam vương, để tỏ ý không vì tham quyền cố vị mà chống lại
nghĩa huynh Quang-Vũ. Người cũng như sư tỷ Hoàng Thiều-Hoa, chỉ thích
tiêu dao sơn thủy. Vì vậy nếu Quang-Vũ thuận, người sẽ để Lĩnh-Nam cho
chúng ta tổ chức thành một nước. Còn Quang-Vũ không thuận ắt có chiến
tranh. Trường hợp đó Người sẽ đứng ngoài, không muốn giúp Quang-Vũ đánh
chúng ta, cũng không muốn vì chúng ta mà phản Quang-Vũ.
Phương-Dung trầm tiếng:
– Em nghĩ thế này có đúng không: Sáu vùng Tượng-quận, Quế-lâm, Giao-chỉ, Cửu-chân, Nhật-nam, Nam-hải, các lạc-hầu bầu lấy một vị vương. Sáu vị
vương đó bầu lấy một Lĩnh-Nam hoàng đế: Lệ đặt ra 5 năm bầu lại một lần.
Trần Năng vỗ tay:
– Sư thẩm hay thật, nghĩ ra được lối giải quyết đó. Ngày xưa, các động,
trang đã bầu người thống lĩnh Tây-vu là An-Dương vương, nổi lên đánh vua Hùng. Có điều họ chỉ biết bầu lên, mà không biết ấn định thời gian tái
bầu. Thành ra Ngài trở thành vị Hoàng-đế, cho đến lúc già, đầu óc thiếu
minh mẫn, lầm lần trong vụ Trọng-Thủy.
Trưng Nhị gật đầu:
– Bây giờ chúng ta tạm coi thống lĩnh Cửu-chân là Đào-hầu, Nhật-nam là
sư bá Lại Thế-Cường, Giao-Chỉ là Đặng đại-ca, Quế-lâm là sư bá Triệu
Anh-Vũ, Nam-hải là Khúc-giang ngũ hiệp. Còn Tượng-quận thì phải lên
Trường-sa mời Tượng-quận tam anh.
Phương-Dung nói:
– Còn Lĩnh-Nam hoàng đế, vấn đề khó đây. Bây giờ chúng ta cùng đoán xem, ai sẽ được bầu. Rồi mỗi người cùng viết vào một mảnh giấy kín, xem có
ai giống nhau không?
Các anh hùng cầm bút, viết lên giấy. Lại Thế-Cường thu các tờ giấy, mở
ra. Thấy có 9 tờ thì 8 tờ ghi chữ Trưng Trắc, một tờ ghi chữ Đào
Thế-Kiệt. Ông cười tủm tỉm nói với Trưng Nhị:
– Ta gấp đôi tuổi cháu, ta nhận xét không sai đâu, trước sau gì chị cháu cũng phải lĩnh chức Lĩnh-Nam hoàng đế. Thực là từ tiền cổ đến giờ mới
có một. Muôn ngàn năm sau, anh hùng thiên hạ đều lắc đầu không hiểu tại
sao chúng ta lại cử nữ hoàng đế. Song không cử Trưng Trắc thì không biết cử ai đây?
Trưng Nhị khẳng khái nói:
– Nếu tất cả anh hùng đều đề cử, chắc chị cháu nhận lĩnh. Đã là con cháu Hùng vương, An-dương Vương đâu sợ khó, sợ nguy hiểm.
Đám anh hùng nói chuyện cho đến trời sáng, họ mới nhắm mắt dưỡng thần, vận khí lấy lại sức khỏe.
Sáng hôm sau Nghiêm Sơn truyền đánh trống tụ tập các tướng. Tướng sĩ Hán trước đây đều dưới quyền chỉ huy của Nghiêm Sơn. Cách nhau một thời
gian lâu dài, bây giờ giữa lúc họ bại trận, Nghiêm Sơn trở về với một
đạo hùng binh, hàng trăm hào kiệt giúp sức. Họ nghiêm chỉnh đứng nghe
lịnh, lòng tràn đầy hy vọng.
Đặng Vũ trình bày:
– Đạo quân Kinh-châu từ khi bại trận, án binh bất động để bổ sung, tướng sĩ đã phục hồi lại tinh thần. Nay nhờ Vương gia, binh lương đầy đủ. Sĩ
tốt muốn ra trận phục thù. Trước mắt là ải Xuyên-khẩu kiên cố, phía sau
Xuyên-khẩu là thành Bạch-đế. Binh tướng Xuyên-khẩu, ước 5 vạn bộ, hai
vạn kỵ.
Nghiêm Sơn gật đầu:
– Bây giờ chúng ta ngồi xem Đặng đại tư-mã với Trưng Nhị trổ tài thần vũ. Tướng trấn thủ bên giặc là ai?
Sầm Bành nói:
– Là Công-tôn Thiệu, em ruột Công-tôn Thuật, tài kiêm văn võ. Về võ công y xử dụng đại đao, đoản đao đều thần sầu quỷ khốc. Về quyền cước, y xử
dụng một pho chưởng pháp rất hùng hậu. Tôi đã đấu với y mấy trận, bất
phân thắng bại. Y là một trong Thiên-sơn thất hùng.
Phương-Dung giật mình hỏi:
– Tôi nghe Nghiêm nguyên soái nói, Kiến-Vũ thiên tử khởi binh từ
Hoài-dương, thì Đặng đại tư-mã cắp gươm theo hầu bên người, đánh thẳng
về Lạc-dương. Võ tướng của Vương Mãng anh hùng là thế, mà không ai chịu
nổi của Tư-mã lấy 10 chưởng. Sau Đặng đại tư-mã bị thua về tay tướng
quân. Tiếp theo tướng quân đánh tới Kinh-châu, Xích-mi cõ công cao biết
mấy, mà rút cục cũng thua tướng quân. Bên giặc nghe tên là khiếp đảm,
thế mà y đấu ngang tay với tướng quân thì không phải tầm thường. Võ công y thuộc loại dương cương, ở đây chúng ta có sư thúc Phật Nguyệt xử dụng âm nhu có thể trị được. Còn hai người nữa, võ công dương cương tuyệt
đỉnh là Khất đại phu với Đào tam ca, nhưng hai người không có ở đây. Vậy đối vối Công-tôn Thiệu, chúng ta cần đánh một trận bằng mưu trí, để y
mất nhuệ khí và đánh baị y bằng võ công, để binh sĩ tin tưởng.
Đặng Vũ muốn Trưng Nhị điều binh xem sao, nên bưng ấn kiếm đưa cho nàng. Y nghĩ rằng, nếu trận này thất bại, y đổ cho Nghiêm Sơn. Còn thành công thì y hưởng:
– Xin nhờ Trưng cô nương trổ thần oai cho.
Trưng Nhị không khiêm tốn cầm ấn kiếm nói:
– Trước hết ta đánh cho giặc một trận để chúng mất nhuệ khí và lấy nhuệ khí cho quân ta.
Các tướng Hán thấy một nữ quân sư tuổi chưa quá 25, khuôn mặt đẹp như
ngọc, uy nghi lên trướng, chưa chi đã coi như thắng địch thì không tin
cho lắm. Trưng Nhị đọc được nét mặt họ, nàng thản nhiên cầm bút viết một phong thư.
"Trưng Nhị, lĩnh Quân sư đạo binh Kinh-Sở nhà Đại-Hán, thư cho Trường-sa vương. Tiểu nữ từ Lĩnh-nam, được Lĩnh-nam vương hạ