80s toys - Atari. I still have
Động Đình Hồ Ngoại Sử

Động Đình Hồ Ngoại Sử

Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327725

Bình chọn: 10.00/10/772 lượt.

ớng được biết thôi, thế mà Thục biết rồi. Đợi ngày mai ra

trận sẽ định liệu.

Sáng hôm sau Đặng Vũ cho lệnh xuất quân, tới đồi Vu-sơn dàn nghiêm

chỉnh. Công-tôn Thiệu dàn quân, quân khí hùng tráng, uy vũ ngất trời.

Trưng Nhị, Hồ Đề, Phật Nguyệt, Lại Thế-Cường đứng trước trận uy thế phiêu phiêu phiêu, hốt hốt, trong cái uy có cái nhàn tản.

Công-tôn Thiệu thủng thỉnh cưỡi ngựa ra trước trận nói với Đặng Vũ:

– Quang-Vũ thế cùng lực kiệt, tướng sĩ nản lòng, binh tướng không muốn

chiến đấu, nên phải đi cầu viện Lĩnh-nam về đối phó với chúng ta. Đặng

Vũ! Ngươi là Đại tư-mã, theo hầu Quang-Vũ đã lâu, tự hào trí dũng song

toàn, vậy ngươi có dám cùng ta đấu không? Hay phải dựa vào mấy vị cô

nương đất Lĩnh-nam?

Đặng Vũ cầm roi chỉ sang trận Thục:

– Lĩnh-nam hay Ích-châu cũng đều là đất của nhà Đại-Hán, mấy vị cô nương Lĩnh-nam, sang đây để trừ diệt bọn anh em phản tặc các người.

Công-tôn Thiệu quát lên:

– Bọn mi sức cùng, lực kiệt, đem đàn bà ra trận mà làm cái gì?

Trưng Nhị bước ra trước trận nói :

– Công-tôn vương gia. Vương gia hỏi câu đó đủ tỏ ra vương gia không biết cái lý của trời đất. Trong thế gian có trời thì có đất, có nóng thì có

lạnh, có nam thì có nữ. Cho nên quân Hán mới có nữ tướng, nữ binh. Vương gia coi thường phụ nữ, chẳng hóa ra không hiểu lẽ biến hóa của vũ trụ

ư?

Hồ Đề là người của Tây-vu theo chế độ mẫu hệ, nàng ghét nhất những người khinh thường phụ nữ. Trong đại hội Tây-hồ, Đinh Công-Thắng chế nhạo

Hùng Bảo phải phục tùng vợ, nàng đã đánh cho y phải chui qua háng Trần

Năng. Bây giờ nghe Công-tôn Thiệu nói giọng khinh nữ, nàng nổi giận cành hông, phất tay hai cái, hú lên một tiếng dài, vang tới trời cao. Trưng

Nhị biết nàng nổi giận, chắc lại tinh nghịch cái gì đây. Nàng không can

gián, nói nhỏ với Đặng Vũ:

– Để cho Công-tôn Thiệu chịu nhục một chút cũng không sao.

Từ phía sau trận một thiếu niên, tuổi khoảng 13-14, quần áo da, phi ngựa đến bên Hồ Đề. Hồ Đề nói nhỏ:

– Sún Lé, em cho chúa tôi bên Thục ăn cứt đi.

Sún Lé hỏi :

– Mấy bãi?

Hồ Đề đáp:

– Hai trăm bãi.

Sún Lé cầm tù và thổi lên trời mấy hơi dài liên miên bất tận. Từ chân

trời xa xa, một đoàn chim ưng bay đến trước trận. Đàn chim ưng lông màu

nâu, dưới ánh nắng phản chiếu lóng lánh đẹp vô cùng. Đàn chim chia làm 5 toán, mỗi toán 25 con xếp hàng rất ngay ngắn, bay đến trước trận lượn

thành vòng tròn.

Sún Lé lại cầm tù và thổi lên một hơi dài nữa, từ chân trời xa xa đoàn

chim ưng khác bay đến, cũng 25 con xếp 5 hàng ngay ngắn. Hai đàn chim

lượn vòng vòng trên nền trời.

Tướng sĩ Hán, Thục cùng ngửa cổ lên nhìn hai đoàn Thần-ưng không biết

những gì sẽ xảy ra. Ngay cả Nghiêm Sơn, Đặng Vũ, Phương-Dung, Trưng Nhị

thấy Hồ Đề mang theo đội Thần-ưng, họ không hiểu nàng cho chúng tham

chiến dưới hình thức nào? Nhất là đội này được chỉ huy bởi bọn thiếu

niên tuổi chưa quá 15, đều có bộ răng đẹp, mà có hỗn danh là Sún Lé, Sún Cao, Sún Lùn, Sún Rỗ và Sún Hô. Bây giờ thấy Hồ Đề hú lên một tiếng

vang vang, thì Sún Lé phi ngựa ra. Sún Lé cầm tù-và thổi, đoàn thần ưng

bay lượn rất nhịp nhàng. Bỗng cả đoàn bay vọt lên mây rồi bất thần đâm

bổ xuống với tốc độ kinh khủng vào giữa trận Thục. Binh tướng Thục vội

vàng chuẩn bị vũ khí đối phó. Nhưng đoàn thần ưng bay xuống cách họ hơn

trăm trượng thì vọt trở lên, đồng kêu một loạt. Tướng sĩ Thục thấy trên

đầu, y phục, ngựa đều bị một loạt phân chim rơi xuống. Họ đưa tay lên sờ mặt rồi ngửi, mặt mũi nhăn nhó khó chịu.

Đứng lược trận phía xa, Nghiêm Sơn thấy tướng sĩ Thục bị Thần-ưng ị tập

thể xuống đầu, trông thực thảm thiết. Vương là người nghiêm trang, cũng

phải cười đến sùi bọt mép ra.

Hai đoàn Thần-ưng sau khi thả phân vào trận Thục, đồng ré lên một loạt, biến vào chân trời xa.

Các tướng sĩ bên Hán cười ầm lên, vỗ tay hoan hô. Hồ Đề thấy như vậy đã

đủ. Nàng hú lên một tiếng. Sún Lé gò ngựa trở về trận, đứng chờ lệnh.

Hồ Đề hỏi Công-tôn Thiệu:

– Công-tôn vương gia, thế nào, nữ nhân có tài hay vô tài? Lời vương gia nói ra, chỉ đáng so sánh với phân chim mà thôi.

Công-tôn Thiệu người đầy cứt chim, giận quá, y chỉ một tướng cạnh là Công-tôn Đoàn:

– Ngươi hãy ra giết đứa con gái kia cho ta.

Công-tôn Đoàn vọt ngựa ra đứng trước Hồ Đề:

– Nữ tướng kia! Hãy cùng ta đấu ít trăm hiệp.

Hồ Đề vọt ngựa ra trước, tay nàng rung lên, cây roi da đã chụp xuống đầu Công-tôn Đoàn. Nguyên cái roi Hồ Đề cán ngắn, khoảng vài gang tay, còn

lại là những sợi da. Đầu mỗi sợi da móc những tấm lục lạc và dao, móc

câu. Nàng vung lên một cái thì Công-tôn Đoàn thấy một cái lưới chụp vào

người. Y múa đao đỡ nhưng không kịp, một vài móc câu trúng vào người y,

máu chảy ra lênh láng. Hai người quấn lấy nhau giao phong. Hồ Đề thấy võ công Đoàn cao hơn mình, bản lĩnh ngang với Trần Năng, nên không dám coi thường. Đánh được trên trăm hiệp, Hồ Đề đuối sức, nàng lùi dần về phía

sau. Công-tôn Đoàn lợi dụng nàng sơ hỏ, quát lên một tiếng, chém cụt đầu con ngựa nàng. Hồ Đề biết thế nguy, là người ở rừng núi, đánh dư trăm

trận, nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nàng đạp chân vào yên ngựa, vọt