
Động Đình Hồ Ngoại Sử
Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 327702
Bình chọn: 9.00/10/770 lượt.
nh-châu. Nghiêm Sơn chỉ mang theo mười tiễn thủ của phái Hoa-lư hộ vệ. Phương-Dung mang theo mười
Thần-ưng liên lạc với các cánh quân.
Lần đầu tiên Nghiêm Sơn thấy Phương-Dung cỡi con ngựa Ô. Ngựa Ô là một
loại ngựa rừng Tây-vu. Hồ Đề phải mất công khó nhọc lắm mới bắt được nó. Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, nàng tặng cho Phương-Dung. Nghiêm Sơn thấy
Phương-Dung cưỡi ngựa không yên cương thì ngạc nhiên.
– Ngựa không cương làm sao mà điều khiển được?
Phương-Dung cười:
– Nó là ngựa hoang, được chị Hồ Đề dạy dỗ, hiểu được tiếng người, không cần cương.
Nàng hô lớn:
– Chạy mau!
Con ngựa Ô vọt lên như tên bắn. Nghiêm Sơn phi ngựa theo.
Hai người tới Kinh-châu vào khoảng nửa đêm. Vương với Phương-Dung gọi
cửa. Đặng Vũ, Trưng Nhị mở cửa thành ra đón. Trưng Nhị nhìn mặt
Phương-Dung biết đã thành công, nàng hỏi:
– Chiếm được Độ-khẩu, Kim-sơn rồi à?
Phương-Dung gật đầu:
– Quân đã qua Kim-sơn và Độ-khẩu rồi. Có lẽ giờ này họ đang trên đường
tới Thành-đô. Cho nên em với Nghiêm đại-ca lên đây xem Đặng đại tư-mã
cùng chị chiếm ải Xuyên-khẩu vào Bạch-đế. Với hùng tài đại lược của Đặng đại tư-mã thì vào Thành-đô chắc nhanh hơn Đào tam-ca.
Đặng Vũ thất kinh hồn vía nghĩ: Trước đây Kiến-Vũ thiên-tử thường nói
rằng Nghiêm Sơn vừa có mưu, vừa có trí, lại thêm tính tình hào sảng của
võ lâm hiệp sĩ không sai. Vương từ Lĩnh-Nam lên đạo quân ít hơn ta
nhiều, nhờ tinh thần hiệp nghĩa, vương được một số cao nhân hiệp sĩ giúp đỡ, mới thành công như vậy. Kiến-Vũ thiên-tử, Ngô Hán với ta đều cho
Tế-tác thám thính tìm đường đánh mặt sau Ích-châu mà tuyệt vọng, vì sông nước chảy xiết, núi cao vời vợi, không thể vượt qua. Nay vương đã làm
được, thì vương hơn ta gấp bội, vương xứng đáng là người trên ta.
Kiến-Vũ thiên-tử hứa rằng, ai bắt hoặc giết được Công-tôn Thuật sẽ cho
làm chúa Ích-châu. Nghiêm Sơn làm chúa Lĩnh-Nam, nơi bờ xôi giếng mật,
vương đâu có thèm làm chúa Ích-châu? Ta cần phải được lòng vươn mới mong vào Ích-châu.
Vì vậy Đặng Vũ đối với Nghiêm Sơn cực kỳ cung kính. Y sai chuẩn bị
trướng gấm cho Nghiêm Sơn nghỉ, để hôm sau còn tiếp tục nghĩ kế đánh
Xuyên-khẩu. Phương-Dung ở chung với Trưng Nhị, Hồ Đề.
Sau khi rời Phiên-ngung, Trưng Nhị điều động anh hùng Lĩnh-Nam theo Đặng Vũ lên Kinh-châu trước. Còn Lại Thế-Cường với Hồ Đề thống lĩnh đạo
Nhật-nam cùng với binh đoàn đặc biệt Tây-vu lên sau. Phải hơn tháng mới
tới. Trong khi chờ đợi Lại Thế-Cường, Hồ Đề tới, Trưng Nhị suốt ngày
cùng Đặng Vũ lo bổ sung binh mã, tiếp thu lương thảo, thao luyện binh
sĩ. Mọi việc vừa hoàn tất thì Nghiêm Sơn tới.
Chỉ cách nhau một tháng mà Trưng Nhị, Hồ Đề cảm thấy như xa Phương-Dung
một năm vậy. Họ là những thiếu nữ trẻ tuổi tài năng xuất chúng, cùng
hướng về đaÏi cuộc phục hồi Lĩnh-Nam, coi nhau như chân tay. Trần Năng
hỏi về kế hoạch đánh Độ-khẩu và Kim-sơn, Phương-Dung trình bày tỉ mỉ
từng chi tiết một.
Hồ Đề bảo Phương-Dung:
– Sau này nếu chúng ta khởi binh, phải chia thành khu vực, đánh nhiều mặt trận cùng một lúc, theo ý em phải chia như thế nào?
Phương-Dung đáp:
– Em đã nghĩ đến chuyện này rồi. Chúng ta chia làm bốn khu vực khác
nhau. Khu vực Quế-lâm thì sư bá Triệu Anh-Vũ, Lương Hồng-Châu sẽ đứng
chủ trương đại cuộc. Nhưng người điều khiển phải là Minh-Giang. Sư huynh Minh-Giang kinh nghiệm hành quân lại, lại hiểu nhân vật địa phương;
huyện-lệnh, huyện-úy người nào theo ta, người nào chống ta, y biết hết.
Trưng Nhị trầm ngâm một lúc tiếp:
– Phương-Dung nhận xét đúng, chắc em đã thổ lộ mưu kế của chúng ta với
Minh-Giang. Hiện giờ em để Đào tam đệ chỉ huy mặt Nam Ích-châu, còn
Minh-Giang là Phấn-oai đại tướng-quân. Y là người Hán, liệu y có chống
Quang-Vũ không?
Phương-Dung gật đầu:
– Chúng ta đã có 5 Thái-thú, 6 Đô-úy, Đô-sát, 5 Đại tướng-quân, thì
Lĩnh-Nam đã là của chúng ta rồi. Chỉ còn Tô Định mà thôi. Tô bây giờ như người cụt tay, cụt chân. Đô-úy là sư thúc Trần Khổng-Chúng. Anh hùng
Lĩnh-Nam do Đặng Thi-Sách, Trưng Trắc thống lĩnh. Kỵ binh có đaÏo
Văn-lạc và Đăng-châu chiếm Luy-lâu. Các đạo Mai-động, Cối-giang, Thái-hà chiếm Long-biên. Còn các nơi khác như Thiên-trường, có sư thúc Trần
Quốc-Hương, Lục-hải có Hùng Bảo, Trường-yên có phái Hoa-lư...Nghĩa là
chúng ta cùng khởi binh một ngày. Quan lại địa phương ai theo ta thì để, ai không theo, chặt đầu.
Trần Năng tiếp:
– Vấn đề trước mắt là, ai thống lĩnh quần hùng? Từ trước đến nay, chúng
ta mạnh ai nấy làm, chưa có người làm chúa tướng? Em sợ khi đánh đuổi
giặc đi rồi lại lâm vào hoàn cảnh tranh giành địa vị.
Phật-Nguyệt nói:
– Đúng đấy, hiện chúng ta tôn Nam-hải nữ hiệp là người cầm đầu anh hùng
Lĩnh-Nam. Nam-hải nữ hiệp chỉ là người đạo đức, cầm đầu anh hùng thì
được, chứ tổ chức, cai trị một quốc gia thì không được.
Phương-Dung suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Bàn chung những người sau đây có đủ tài năng, đức độ để làm chuyện đó: Đào-hầu, Đinh-hầu ở Cửu-chân, Đặng đại-ca, Nhị Trưng, sư thúc Đào
Thế-Hùng. Em nghĩ sáu người này đều không ai bằng Nghiêm đại-ca.
Trưng Nhị gật đầu:
– Ta cũng nghĩ thế, tại sao ta không để Nghiê