
ông ta đứng hẳn người lên nhìn Thư, ánh nhìn hà khắc._ Giỏi lắm, xem ra cô không biết thân phận rồi. Hôm nay là hôn lễ của Minh Vũ, nó sắp kết hôn rồi, không còn có cơ hội cho cô đâu, cô đừng có mơ tưởng nữa.Thư thầm à lên một tiếng. Thì ra đây là suy nghĩ của ông ta, nghĩ cô đến phá hoại hôn lễ, nhưng cũng đúng một phần._ Tôi không đến vì Minh Vũ._ Vậy thì với mục đích gì? Cô nên nhớ những thứ cô đang có được đều là nhờ tiền của ta, nuôi cô lớn cho cô ăn học còn lo luôn công việc tốt, bây nhiêu đó vẫn chưa thõa mãn hay sao?Thư cười đau lòng, ông ta vừa nói những gì? ông ta không biết ngượng hay sao?_ Tôi không ngờ bên ngoài vẻ hào nhoáng của hư vinh lại là một con người kinh tởm đến vậy._ Cô vừa nói cái gì?Minh Thư cụp mắt._ Minh Vũ, .. anh ấy thật đáng thương, lại có một người cha như ông._ Im ngay cho tôi, cô nghĩ bản thân mình đang nói linh tinh gì vậy?Ngô Minh Hoàng tức giận quát lớn. Lúc này bên ngoài bỗng nhiên lao xao. Cửa bật mở, một tên vệ sĩ bên ngoài chạy vào với một vẻ mặt lo lắng:_ Chủ tịch, có việc không hay rồi._ Chuyện gì?Tên vệ sĩ khẽ liếc nhìn Thư rồi mới nói khẽ:_ Cô dâu,… cô Kim Chi mất tích rồi._ Cái gì?Ông Ngô đang bốc hỏa lập tức càng thêm tức giận, đạp chiếc ghế con kê gần đó, ông liếc nhìn Thư:_ Cô đợi đó, chuyện của cô tôi sẽ tính sổ sau. Nếu để tôi biết chuyện này có liên quan đến cô tôi sẽ không để cho cô yên đâu.Nói rồi ông ta hằn hộc bỏ đi. Để Thư lại một mình ở trong căn phòng to lớn. Ông ta vừa khuất dạng, Thư liền ôm ngực thở dốc. Cảm giác vừa rồi như có ai muốn bóp nghẹt vậy. Trấn tĩnh lại, Thư suy nghĩ về mấy lời nói của tên vệ sĩ, cô dâu mất tích ư? Tại sao? Còn Vũ? Anh sẽ như thế nào?Vừa mới quay người lại định bước đi thì Thư bị thân ảnh cao lớn đứng chắn ngay cửa làm cho khựng lại._ Anh … sao anh lại ở đây? Kim Chi, chuyện đó như thế nào rồi?Minh Vũ đưa ánh mắt trầm mặc nhìn Thư. Dù là thầm lặng nhưng cái nhìn đó quét qua Thư, lại rất ấm áp và gần gũi. Nhưng trong cô kì lạ làm sao khi bây giờ chỉ tràn ngập một thứ cảm xúc dành cho anh, sợ hãi. Cô không thể để bản thân có thêm bất cứ cảm xúc yêu thương đối với Minh Vũ. Anh là con trai của kẻ thù, người đó lại giết cả cha lẫn mẹ của cô, hại cô sống đau khổ trong sự cô đơn._ Anh xin lỗi.Minh Vũ nói rất khẽ đủ để Thư nghe thấy được. Cô không nói gì. Anh bảo xin lỗi là có ý gì._ Em không có nhiều lỗi để cho anh xin đâu.Vũ lại nhìn Thư. Anh tiến lại gần cô._ Đáng lẽ em không nên đến đây.Thư cười khẩy. Đáng lẽ, đáng lẽ? đáng lẽ ra cô không nên đến đây, buộc tội người giết cha mẹ mình thì đó mới là đạo lý._ Vậy đáng lẽ ra ông ta không nên làm những việc đồi bại như vậy.Do quá phẫn nộ, Thư buộc miệng nói. Khuôn mặt Minh Vũ chuyển sắc:_ Em biết mọi chuyện rồi sao?Minh Thư giây trước còn lúng túng, giây sau bị câu nói của Minh Vũ làm cho giật mình._ Biết? biết chuyện gì? Có chuyện gì em không nên biết sao?Cô nghi hoặc, đôi tay run lẩy bẩy;_ Thì ra anh cũng đã biết chuyện này….Thư mất bình tĩnh lắc đầu._ Anh đã biết tất cả, vậy mà lại không làm gì. Thì ra tất cả là âm mưu của các người.Thư đẩy người Minh Vũ lao ra ngoài. Anh quay lại hét lớn tên cô rồi đuổi theo. Vừa ra đến cửa thì bị một thân người khác chặn lại._ Thiên Lộc, cậu làm gì vậy? mau tránh ra._ Hình như anh đã quên hết những lời tôi nói rồi._ Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó.Minh Vũ toan chạy đi thì lại bị lôi lại._ Anh nhìn xem, cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là cô ấy, anh cam lòng nhìn cô ấy đau khổ như vậy sao? Tốt nhất là anh cứ đi lo chuyện của anh trước đi kìa.Nói rồi Thiên Lộc phủi tay bỏ đi. Minh Vũ mặc kệ những lời của Thiên lộc vẫn muốn chạy theo Thư nhưng còn chưa kịp nhấc bước thì đã bị tên trợ lý của chủ tịch ngăn lại._ Cậu chủ, bây giờ tình hình đang rất lộn xộn không phải lúc lo chuyện khác đâu.Chợt nghĩ đến hôn lễ bị Kim Chi làm cho náo động còn chưa giải quyết xong, Minh Vũ đành phải kiềm chế lại, nhìn theo phía cánh cổng Thư vừa chạy đi mà đau thắt lòng. Có tin nhắn đến, là của Kim Chi. Đọc tin nhắn, Minh Vũ sững người:“ Anh Vũ, em xin lỗi. Chắc bây giờ anh đang mệt mỏi lắm phải không? Hôn lễ bây giờ chắc cũng bị em hại cho phá sản rồi, thật là tội đáng chết mà. Nhưng bù lại, em lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Đứa con trong bụng em đúng là không phải của anh, đồng nghĩa với việc anh chưa bao giờ một lần yêu em cả. Em cứ tưởng tiền tài quan trọng hơn nhưng em đã sai rồi. Thật ra, thứ em mong chờ nhất là tình cảm của anh, nhưng em lại không có. Em kết hôn với anh liệu có hạnh phúc? Vì thế, em buộc phải ích kỉ thêm lần nữa, xin anh tha lỗi. Gia đình em không có khả năng đền bù thiệt hại nên mong anh lựa lời nói với chủ tịch. Em đành phải mất tích một thời gian. Yêu anh, Kim Chi.”Minh Vũ đọc lại tin nhắn một lần nữa nhưng không ấn nút gọi. Anh cất điện thoại, nói với tên trợ lý bằng một vẻ mặt bình thản:_ Chúng ta tiễn khách thôi, không cần tìm cô dâu nữa.………………………………………………..Minh Thư chân trần lếch thếch trên đường. Một tay nâng tà áo dài quá cỡ, một tay cầm đôi guốc cao mấy tấc của mình. Vì muốn để cô trấn tĩnh nên Thiên Lộc chỉ đi theo sau chứ k