Ring ring
Xin chào tiểu thư

Xin chào tiểu thư

Tác giả: SamBeins

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 7.00/10/410 lượt.

đã rất bất ngờ khi thấy Tuyền đến._ À, à lúc nãy mình thấy cậu lôi Thư lên đây, nhìn có vẻ đang gặp rắc rối, mình chỉ muốn hỏi thăm._ Chúng tôi không sao cả.Nghe đến hai chữ ‘ chúng tôi’, Tuyền có chút xót xa. Cô còn nghi ngờ mình đang trở thành người quấy rầy bọn họ._ Ách, mình xin lỗi, nếu có làm phiền thì mong cậu bỏ qua cho.Tuyền đang định quay lưng đi thì bỗng nhiên bị Lộc gọi lại:_ À mà Tuyền này, đúng là có một chuyện, … cậu có thể giúp.…………………………………………………Hội trường tiệc cưới dường như đã trở lại vẻ nhộn nhịp trước đó của nó. Khách mời gần như đã đông đủ, ông Ngô còn đang mải tiếp khách tiện thể bàn thêm mấy hợp đồng. Trong khi đó, Minh Vũ chỉ đứng im một chỗ. Lâu lâu có vài vị khách đến chào hỏi chúc mừng, anh cũng chỉ mỉm cười cảm ơn vài tiếng. Trong đầu Vũ bây giờ chỉ nghĩ đến Thư. Tại sao cô ấy lại đến đây? Tâm trạng của cô ấy như thế nào? Cô ấy nhìn chằm chằm vào chủ tịch làm cái gì? Và… bây giờ cô ấy đang làm gì sau khi biến mất cùng với tên Lộc kia? …v..v Hàng tá câu hỏi chạy ngang chạy dọc trong đầu của Minh Vũ mà không có lời giải đáp. Đúng lúc này, từ phía cửa ra vào xuất hiện một cặp đôi. Người con trai anh tuấn rạng ngời, toàn thân toát lên khí chất của bậc quý tộc nhưng lại mang vẻ thân thiện ấm áp. Đứng bên cạnh, cô gái lộng lẫy kiêu sa, lớp trang điểm tinh tế cùng với lễ phục dạ hội trên người làm cả thân mình toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ mà vẫn đọng lại chút ngây thơ trong sáng. Điều đặc biệt, cô gái này không cười, đi dự đám cưới mà lại trưng ra bộ mặt như đưa đám vậy. Phía sau bọn họ, cô em gái của cô dâu lại đang cười toe toét. Mọi người đang nhìn chằm chằm Minh Thư lại tán thưởng như vậy, xem ra tay nghề biến hóa của cô không tồi, chút năng khiếu này được Tuyền tôi luyện khi còn mang danh nghĩa là một ‘hot gơ’ hồi trung học đây mà. Chủ tịch Ngô cũng nằm trong số những người đưa ánh nhìn tò mò về Thư, sau đó điều làm ông chú ý hơn chính là vẻ mặt của Minh Vũ. Ông vẫy người trợ lý và thăm dò về cô gái đó. Trợ lý vừa nói thì thầm mấy câu, nét mặt của ông Ngô đông lại, ông đưa ánh mắt sắc nhọn về phía Thư sau đó rời khỏi hội trường.Minh Thư khoác tay Thiên Lộc lịch lãm tiến vào muộn nhất nên cô trở thành người đặc biệt như vậy cũng đúng thôi. Trong lúc Thiên Lộc đang mải bận nói chuyện với người quen. Thư lẻn ra một chỗ khác để gọi điện thoại. Phải rồi, chuyện trước mắt phải hoàn thành nhiêm vụ, cho dù không thể tưởng tượng Minh Vũ chính là con trai của của chủ tịch thì trước hết cô vẫn phải thông báo tình hình cho các chú biết. Nghĩ lại, việc Minh Vũ được làm giám sát chi nhánh khi còn trẻ vậy, sau đó lại trở thành giám đốc rồi còn lại đang tiến cử lên làm tổng giám đốc nữa, cô nên nhận ra thân thế đặc biệt của anh ngay từ đầu mới đúng chứ. Xem nào, Thư bỗng khựng lại. Không lẽ việc Minh Vũ trở thành giám sát ở nhà cô cũng là một phần trong kế hoạch, không lẽ Minh Vũ cũng biết chuyện này? Thư tự nhiên cảm thấy lo sợ, thật sự lo sợ. Người đó là ba của anh, vậy còn đối với gia đình mình, Thư cảm thấy trách nhiệm này ngày càng trở nên nặng nề. Đang loay hoay với máy cái phím trên điện thoại, bỗng một giọng nam trầm vang lên, thanh âm gần gũi lại như muốn cứa thêm vài nhát vào lòng Thư._ Em… tại sao lại đến đây?Thư quay đầu lại. Kì lạ thật, mỗi khi thấy anh, trái tim của Thư sẽ lại đập nhanh bất thường, những lúc ấy cho dù có bối rối khó xử, cô vẫn thấy có một chút hạnh phúc len lói trong tim. Nhưng tại sao bây giờ, không phải là cái thứ hạnh phúc ngọt ngào đó. Tim Thư vẫn đập mạnh, nhưng không có bối rối, lại cảm thấy đắng lòng đến thế này, đau lắm._ Em không được mời mà đến, thật có lỗi.Minh Vũ im lặng. Anh không biết phải mở miệng thế nào. Anh muốn xin lỗi Thư, muốn thanh minh với Thư về những chuyện của Kim Chi, nhưng anh làm gì có tư cách._ Em nên về đi, ở lại có vẻ sẽ không ổn._ Anh sợ em sẽ làm gì? Em bé nhỏ lại ngu ngốc thế này có thể phá tiệc cưới của anh được hay sao?Minh Vũ còn chưa kịp lên tiếng thì từ đâu một người phục vụ bước tới._ Cô là Minh Thư?_ Phải, là tôi._ Chủ tịch mời cô đến gặp ông ấy, xin mời cô theo tôi.Cả Minh Thư và Minh Vũ dường như cùng chết lặng đi. Ngần ngại một hồi, Thư định bước đi thì cánh tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại._ Em không được đi!_ Tại sao?_ Vì…Câu chữ vừa muốn bật ra lại bị chặn lại, anh không thể nói. Thư cười khẩy một cái rồi dùng tay còn lại của mình gỡ bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình ra._ Em không có lựa chọn.……………………………………Cánh cửa lớn rộng mở. Chủ tịch Ngô Minh Hoàng đang chau mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy có động, ông quay lại nhìn Thư. Thư không chào ông ta mà chỉ đứng đó giương mắt nhìn, ánh mắt căm thù và cứng cỏi. Hơi ngạcc nhiên trước thái độ của Thư, ông Ngô nhếch miệng:_ Xem ra cô cũng gan lì quá nhỉ? Có biết đây là đâu không?Thư suy nghĩ, ý ông ta là gì, chẳng lẽ đã phát hiện ra việc làm của Thư. Dù sao Thư cũng không phải tội nhân của việc này, cô chả phải sợ điều gì cả._ Đây là đâu sao tôi lại không biết chứ. Chính vì biết rõ nên tôi mới có mặt ở đây.Câu trả lời của Thư lần này đã làm ông Ngô bị sốc đôi chút,