
ếc xe hơi phóng thẳng đi, một bóng người lấp ló sau cột nhà lớn bước ra, tay siết chặt chiếc mũ rách rưới._ Chủ tịch, tôi đã về rồi!………………………………………………….Vẫn chưa có thông tin gì về mấy công ty Thư phỏng vấn. Tính đến nay Thư đã thất nghiệp được ba tuần rồi. Thời buổi khó khăn, kiếm việc làm đúng là không dễ. Lúc đi phỏng vấn người ta có hỏi kinh nghiệm, cô trả lời từng làm thư kí ở Ngô Gia làm ai cũng tròn mắt. Họ nghi ngờ chắc chắn Thư đã phạm sai lầm gì lớn lắm mới bị đuổi ra Ngô Gia. Không một ai tin là cô xin nghỉ việc ở một công ty lớn như vậy cả. Thư không muốn giải thích nhiều, tin hay không tuỳ họ, kết quả là bây giờ công việc bặt vô âm tín, không có một chút hy vọng. Ngoài việc ở nhà lên mạng xem tivi, Thư chỉ quanh quẩn ở nhà sách với siêu thị chuyên dụng, hết! Ba tuần rỗi hơi và tẻ nhạt. Phương dạo này đang tham gia một cuộc thi sắc đẹp nên không thể gọi điện thủ thỉ hay gặp nhau tán dóc được. Trước kia có Phong thì… . Nghĩ đến Phong trái tim Thư tự nhiên co thắt lại. Từ ngày anh đi cũng chỉ gọi điện về hỏi thăm có đúng hai lần, vỏn vẹn hai lần. Đang đăm chiêu suy nghĩ đột nhiên điện thoại reo làm Thư giật bắn mình. Là Thiên Lộc, ít ra cũng còn cậu ngày nào cũng gọi điện nói chuyện với Thư, cô mới không quên mất mình còn tồn tại trên đời này._ Sao thế?_ “ Tối nay rảnh không?”Thư giả vờ im lặng suy nghĩ, tất nhiên ngồi không như Thư thì luôn rảnh rỗi rồi._ Ưmmm…, ừm rảnh, có chuyện gì không?_ “ À, nghe nói ở rạp phim chiếu phim mới, chúng ta đi xem đi”Hai chữ ‘chúng ta’ làm Thư thoáng rùng mình._ Ờ,…, cũng được, vậy hẹn tối gặp.Gác điện thoại, Thư thở phào. Ít ra tối nay cô không cô đơn ăn mì tôm một mình. Nghĩ lại thấy gần đây Thiên Lộc đối xử với Thư khá tốt, mặc dù không thường xuyên như vẫn thi thoảng rủ Thư đi ăn uống xem phim này nọ. Mấy chuyện mà thường yêu nhau mới làm. “ Ầy”, Thư lấy tay gõ đầu mình. “ Cậu ấy chỉ là tốt bụng, không được nghĩ linh tinh”.Tại một căn nhà khác nằm trong khu đô thị mới. Một tiếng hét lảnh lót vang vọng, làm cho xe trên đường không khỏi hốt hoảng mà đụng nhau._ Mẹ nói cái gì? Từ hôn? Không, không thê nàooooo!!!Người phụ nữ trung niên trước mặt bịt kín tai lại._ Ta đã nói rồi, nhà chúng ta không xứng tầm, sớm muộn cũng bị từ hôn._ Không thể, là giao ước ông nội đặt ra, hơn nữa bên đó chú Ngô cũng rất quý con, làm sao mà…, chắc chắn anh Vũ đã đơn phương phá vỡ hôn ước rồi, chắc chắn anh ấy đã bị con hồ ly nào đó quyến rũ, không, không thể được, mẹ nhất định phải đòi công bằng cho con. Chẳng phải ba với chú Ngô thân nhau lắm sao, mẹ bảo ba sang đó nói một tiếng đi, nha, nha… hức hức..Bà mẹ nhìn đứa con gái trước mặt, khuôn mặt đỏ lựng lên vì tức giận mà không khỏi xót xa. Kim Chi nước mắt giàn giụa, lem hết đống phần son trên mặt, trông thảm vô cùng._ Mẹ cứ mặc chị ấy đí, người ta từ hôn đã mất thể diện lắm rồi, chị còn muốn mặt dày thế nào nữa.Kim Tuyền từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt nhăn nhó._ Câm miệng, mày biết gì mà nói hả?Kim Tuyền thở dài._ Chị yêu anh ấy đến vậy sao? Hay là yêu tiền của nhà anh ấy?_ Mày có thôi đi không?Bà mẹ nhìn hai đứa con gái cãi nhau thì vội vàng can ngăn._ Tuyền nhịn một chút đi, chị con đang đau lòng lắm rồi, không cần con can thiệp._ Mẹ, nhìn chỉ đi, nuông chiều miết rồi sinh tật.Nói rồi nhìn sang Chi._ Chị đừng nhìn đâu xa mà nhìn em đây này, người ta không nhìn vào tấm lòng đâu mà chỉ nhìn vào vật chất thôi. Nếu như không có lợi ích cho họ, tất nhiên sẽ bị đá bay. Tốt hơn hết là tự động rút lui mới không bị ê mặt.Kim Chi đứng phắt dậy._ Đó chỉ là do mày ngu, không biết chống trả. Còn tao, đừng hòng dứt tao đi. Đồ của Kim Chi thì mãi mãi là của Kim Chi.Cô ả nói cho một hơi rồi hâm hực bước lên trên lầu. Hai mẹ con Kim Tuyền ngồi dưới nhìn theo lắc đầu. Mẹ khẽ nhìn Tuyền rồi cúi mặt:_ Mẹ xin lỗi, để các con phải chịu thiệt thòi.Kim Tuyền nhận ra ban nãy mình lỡ lời, vội vàng nói._ Con chỉ muốn dạy cho chỉ một bài học, không có ý gì cả. Mẹ có lỗi gì chứ, gia đình ta không giàu sang không phải là lỗi. Lỗi là do họ không nhận ra được giá trị thực của chúng ta mà thôi.Cô bước tới ôm mẹ mình vào lòng. Gia đình là tài sản lớn nhất của Tuyền, với cô vật chất chỉ là vẻ ngoài, theo năm tháng nó sẽ nhạt dần, tình cảm mới quan trọng nhất. Tuyền đã từng đánh đổi tình yêu vì vật chất, nhưng cô luôn còn có gia đình bên cạnh, không hẳn là đã mất tất cả. Tuyền còn nghĩ rằng mình giàu hơn ai hết, hơn những người không có gia đình. Nghĩ đến đây bất chợt nhớ tới một người.………………………………………………………_ “Minh Vũ, chuyện từ hôn là sao? Anh có thể nói rõ được không?”Kim Chi gọi điện cho Minh Vũ, trong từng câu nói lộ rõ vẻ bi thương._ Xin lỗi.Không có cảm xúc. Trong điện thoại vang lên tiếng thở hắt ra, khinh bỉ._ “ Anh đơn phương huỷ hôn hai từ xin lỗi là xong hay sao?”_ Vậy em muốn gì?_ “ Ok, em biết trước giờ anh không có tình cảm với em, hôn nhân tất nhiên không hạnh phúc. Nhưng mà… em rất là yêu anh..”Minh Vũ nhắm mắt lại, hai tay đưa lên xoa xoa thái dương._ “ … vì vậy, nếu muốn từ hôn, anh có thể cho em cơ hội cuối cùng được hay không? xem như đền bù tìn