
thẳng lên làm gíam đốc tập đoàn, nghe nói đâu anh còn sắp lên chức tổng tài, xem chừng cuộc sống rất tốt mà. Hay là…_ Xem ra không phải vấn đề tiền bạc rồi, hay anh không khoẻ chỗ nào sao?Thư lo lắng hỏi. Vũ không nhìn Thư, lấy một viên đá nhỏ ném xuống nước._ Không phải, chỉ là không tốt. Cuộc sống này vốn dĩ đã rất không tốt rồi.Những ngày tháng sống trên đời của Minh Vũ đối với anh mà nói giống như địa ngục. Anh luôn phải sống dưới cái mác con trai chủ tịch và luôn chịu những áp lực rất lớn. Chuỗi ngày đó kéo dài cho đến khi anh gặp Thư, cuộc sống vô nghĩa có chút thay đổi. Nhưng rồi chuỗi ngày hạnh phúc đó cũng nhanh chóng kết thúc, anh lại phải lao đầu vào cuộc sống đau khổ thường nhật của mình._ Em cũng đã nghĩ cuộc sống của mình không tốt…Vũ thôi suy nghĩ, lắng nghe Thư nói._ Mọi người thân lần lượt rời xa em, … ngay cả anh cũng vậy. Lúc đó, em cái gì cũng không biết làm, phải học lại từng chút một. Vốn dĩ em không có bà con, những ngày lễ cũng chỉ là những ngày bình thường đối với em, ngay cả ngày giỗ bố mẹ cũng chỉ có em một mình.Vũ trầm mặc._ Nhưng mà, em còn không thấy mình không tốt, tại sao anh lại khổ sở chứ? Ưm, anh cũng không có ai ở bên cạnh sao? Bố mẹ thì sao?Thư chỉ là thấy không khí nặng nề nên chuyển chủ đề._ Không có…Ai ngờ đâu, từ trước đến giờ chuyện bố mẹ Minh Vũ chưa bao giờ nhắc tới._ Mẹ mất từ khi còn nhỏ, còn bố… vốn dĩ đã không có.Thư chỉ ậm ừ. Thật ra thấy rằng anh cũng thật đáng thương._ Mất rồi nhưng không phải là không có, nếu như thật sự không có, anh có thể có mặt trên đời này sao? Chỉ là anh không thừa nhận thôi.Minh Vũ không nói gì hết, cũng không phản đối chuyện Thư nhắc đến gia đình mình. Có lẽ anh chỉ ngoại lệ với Thư thôi._ Gia đình không phải chỉ là một danh từ, nó thật sự rất sống động. Đối với những người không có gia đình, chỉ là họ không thừa nhận. Em nè, cho dù bố mẹ không còn ở bên nhưng bản thân luôn tự nhủ phải sống thật tốt để bố mẹ còn yên lòng mà an nghỉ. Em nghĩ rằng, họ ở đâu đó vẫn luôn dõi theo em.Nói về bố mẹ, ánh mắt Thư lóng lánh niềm vui. Vũ nhìn Thư chăm chú. Cô dường như cũng cảm nhận được cái nhìn không bình thường của anh, quay sang đối mặt với cái nhìn âu yếm đó. Minh Vũ khẽ tiến lại gần, lại gần. Giây phút hai bờ môi sắp chạm nhau, Thư cũng từ từ khẽ nhắm mắt. Trong tích tắc, không gian như dừng lại, mọi thứ xung quanh như chìm vào quên lãng, chỉ còn lại hơi nóng từ đôi môi anh ôm lấy cô, hoà cùng vào mùi thơm nam tính trên người, bao bọc lấy Thư. Những hoài nghi về tình cảm của anh, cả cái nhìn lạnh lùng tự nhiên tan biến hết, Thư không còn tâm trí để nghĩ tới nó nữa. Bây giờ từng giây từng phút này, Thư chỉ mong nó trôi thật chậm, thật chậm để anh có thể ở bên cô mãi mãi. CHƯƠNG 15: ALONE.Thiên Lộc nhắn tin chúc ngủ ngon cho Thư xong thì cũng tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Việc Thư đột nhiên nghỉ việc làm cậu rất bất ngờ. Thiết nghĩ lại chắc chắn lý do có liên quan đến giám đốc, cậu gặng hỏi mãi nhưng cô vẫn không trả lời cho rõ ràng, Lộc cũng chỉ biết thở dài. Điện thoại reo, Lộc nhanh chóng nhấc máy sau khi thấy số điện thoại._ Alo, chuyện em nhờ anh có kết quả rồi ạ?Đầu máy bên kia trả lời một hồi lâu, khuôn mặt Thiên Lộc đột nhiên đông cứng lại. Sắc mặt thay đổi, cậu đứng dậy lấy áo khoác, chạy xe đến nhà Thư.……………………………………………………….Gió thổi nhè nhẹ lướt qua mái tóc mềm, ánh đèn vàng của điện đường soi bóng hai con người bên bờ sông, gần gần tiến tới gần nhau, khung cảnh tựa như một bộ phim chiếu chậm, lãng mạn vô cùng. Minh Vũ mhè nhẹ lại gần, chỉ muốn đưa hơi thở của mình lắp đầy đôi môi nhỏ xinh đang run rẩy của Thư. Giây phút ấy, bớt chợt những hình ảnh xưa kia hiện về. Về đám tang của bố mẹ Thư, về những giọt nước mắt đau khổ của Thư, về hình ảnh Thư cô độc một mình khi bị anh bỏ rơi và về những lời chủ tịch đã nói, tình yêu này chỉ có thể là niềm đau. Thư đang nhắm mắt chờ đợi, khuôn mặt tái đi một phần do lạnh. Không có cảm giác điện xẹt qua người như trong mấy câu chuyện tiểu thuyết thiếu niên từng đọc, Thư đã nghĩ rằng sao nụ hôn đầu của mình lại tẻ nhạt đến thế. Thật ra, Minh Vũ đã thu mình lại một lúc lâu rồi. Anh nhìn Thư lần cuối rồi đứng dậy. Thư mở mắt, có một chút thất vọng, chuyện đó vẫn chưa xảy ra. Thư đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn theo bóng Minh Vũ._ Anh xin lỗi, em đừng hiểu lầm… chỉ là…_ Em không hiểu lầm, lần này thì không…Minh Vũ không nhìn Minh Thư. Trời tối lắm nên chỉ dựa vào áng sáng nghèo nàn của điện đường không thể thấy rõ được nét mặt của Minh Vũ vốn dĩ đã rất khó đoán._ Anh đi đây, em cũng nên về đi._ Em muốn ở lại đây một chút, anh cứ đi trước đi.Có một chút giận hờn trong câu nói của Thư, nhưng không làm gì được ngoại trừ chỉ biết đứng nhìn cô đau khổ, Minh Vũ đành miễn cưỡng bước đi. Cho dù không đành lòng nhìn anh đi thì Thư cũng chả làm gì được. Bóng Minh Vũ khuất dần, Thư ngồi thụp xuống. Cô đã nghĩ rằng “ À, phải rồi, là đùa giỡn”. Thư nghĩ chỉ do mình quá ngốc nên cứ bị Minh Vũ đem ra đùa giỡn hoài như thế này. Nhưng đúng là cô ngốc thật. Cho dù biết vậy nhưng vẫn nhắm mắt xuôi theo, mặc cho có bị anh t