
ung nảy như thế nào thì cô cũng cứ cong đuôi mà chạy theo không phân biệt đất trời. Có trách cũng trách do bản thân mình ngốc mà thôi. Khuôn mặt lạnh lẽo của Thư phút chốc trở nên nóng rát, hai bên má ướt đẫm tự bao giờ. “ Anh muốn đùa giỡn cũng được, nhưng tại sao không làm cho trọn vẹn đi..”. Anh lúc nào cũng chỉ nửa đường, làm cho Thư phải hưởng cái thứ hạnh phúc ảo diệu đó trong phút chốc sau đó biến mất, “ Thật là quá đáng mà.” Từ xa, một bóng hình khác đang dõi về Thư. Thiên Lộc đứng đó tự bao giờ, tay nắm chặt, đưa ánh nhìn xót xa về phía Thư.“ Em yên tâm, em sẽ không bao giờ phải khóc vì người đó nữa. Anh nhất định sẽ khiến em là của anh, là của Thiên Lộc này… Tất cả cũng là vì anh muốn em ngừng rơi nước mắt, anh.. đã yêu em rồi Thư à…”……………………………………………………………_ Tôi muốn từ hôn với Kim Chi.Câu nói vừa thốt ra làm chủ tịch Ngô khựng lại. Ông đưa ánh nhìn lia tới đôi mắt cương quyết dưới kia. Đôi mắt đó mạnh mẽ đến đáng sợ mà ông đã từng rất tự hào._ Ta đã nói chuyện của con với con bé thư kí kia…_ Không liên quan tới cô ấy. Tôi chỉ muốn từ hôn, đơn giản vậy thôi.Ngô Minh Hoàng im lặng._ Con nghĩ kĩ chưa?_ Dù sao cũng chỉ là hôn ước bình thường, vốn dĩ nó cũng chả có ích gì. Không có tình yêu lẫn lợi nhuận, tại sao phải ép cưới?_ Gia đình hai bên quen nhau đã lâu, hôn ước cũng do ông nội định, hai đứa cũng chơi thân nhau từ nhỏ. Ta cũng không có ý kiến gì, ban đầu chỉ muốn thúc đẩy con cho con quên cái con bé kia đi, nhưng nếu bây giờ mọi thứ đã giải quyết xong thì mọi việc… tuỳ con.Minh Vũ chỉ nói hai tiếng cảm ơn rồi quay mặt bước đi._ Nên nhớ, chuyện tình cảm ta không cấm đoán. Trừ con nhỏ đó ra thì con muốn quen ai cũng được.Minh Vũ mở cửa phòng, không nói bất kì lời nào nữa. Ngô Minh Hoàng lắc đầu ngao ngán nhìn theo. “ Tất cả cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.”Minh Vũ sải những bước đi mạnh mẽ trên hành lang chính. Chạm mặt Thiên Lộc ở cổng phụ, vốn chỉ muốn lướt qua sau cái chào của cậu, không ngờ Thiên Lộc bước theo._ Giám đốc, có thể bớt chút thời gian quý giá của anh được không? tôi có chuyện muốn nói.Minh Vũ quay lại, nghi hoặc nhìn Thiên Lộc....Hai nhân vật lớn trong công ty (nổi tiếng nhờ ngoại hình và chức vụ) cùng lúc ngồi trong căn tin, lại cùng ngồi một bàn làm mấy cô nhân viên cứ sồn sồn cả lên._ Có chuyện gì cậu mau nói đi, tôi chỉ có thể cho cậu mười phút nữa thôi.Minh Vũ nhíu mày, anh đồng ý là vì biết rằng giữa Thiên Lộc và Thư có mối quan hệ không tầm thường. Từ lâu đã rất hiếu kì về Thiên Lộc, nay mới có dịp tiếp xúc._ Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Giữa giám đốc và Minh Thư có quen biết? hơn nữa không phải quen biết bình thường mà hình như còn rất thân thiết?_ Tôi nghĩ câu hỏi vừa rồi có vẻ vượt quá giới hạn của phạm vi công việc, tôi nghĩ tôi có quyền không cần trả lời nó. Với tư cách là đồng nghiệp của nhau, cậu không nên xâm nhập quá nhiều vào đời tư của cô ấy._ Giữa tôi và Thư không chỉ là đồng nghiệp._ Vậy là gì? Cậu là người yêu của cô ấy?Thiên Lộc im lặng, cả người cứng đờ. Phải rồi, cậu bây giờ đâu là gì của cô ấy, cậu không có tư cách. Minh Vũ nhếch môi cười một cái rồi đứng dậy._ Nếu không có gì quan trọng nữa ngoài chuyện này thì tôi đi trước.Vừa đứng lên, Minh Vũ lập tức bị câu nói của Lộc làm cho giật mình._ Vậy chuyện về tai nạn của bố mẹ Thư năm ấy có được tính là quan trọng không? Giám đốc Minh Vũ?Minh Vũ quay lại nhìn Thiên Lộc. Hai đôi mắt kiên định nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều ánh lên những suy nghĩ phức tạp. Minh Vũ im lặng trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại thái độ bình tĩnh trước đó._ Chuyện này làm sao cậu biết? xem ra quan hệ giữa cậu và Thư cũng không bình thường._ Tại sao anh lại không nói cho cô ấy biết?Minh Vũ tiếp tục im lặng, mắt nhìn chằm chặp xuống mặt bàn. Môi khẽ nhếch lên:_ Vậy tại sao cậu không nói cho cô ấy biết?Vũ biết rằng Lộc chưa nói cho Thư biết, nếu không bây giờ anh đâu có được ngồi yên ở đây._ Thư là một cô bé rất tội nghiệp, nghĩ lại anh không nói ra là có lý do. Một đường anh muốn bảo vệ Thư, đường kia lại muốn bảo vệ công ty. Được, vậy tôi sẽ giúp anh. Nếu thật sự muốn bảo vệ Thư, bù đắp lại những tháng ngày mất mát của cô ấy, tốt nhất là.. anh hãy rời xa cô ấy, càng xa càng tốt…_ Tôi đã và đang đấy thôi.Minh Vũ nói thản nhiên cứ như đang nói chuyện của người ta._ Tôi biết, anh rất yêu cô ấy.Vẻ mặt lạnh lùng của Minh Vũ đột nhiên chuyển sắc._ Và cô ấy có lẽ cũng vậy,…Thiên Lộc nói xong thì đứng dậy._ Những chuyện cần nói tôi đã nói xong rồi, hy vọng anh hiểu. Giám đốc, tôi xin phép.Thiên Lộc bước đi, khuôn mặt lãnh đạm. Dựa vào quen biết của gia đình, điều tra một ai đó không khó đối với Thiên Lộc. Minh Vũ vẫn còn ngồi lại bàn một lúc lâu, suy nghĩ về những gì Lộc vừa nói. Anh ta nói đúng, đáng lẽ ra anh không nên gặp lại Thư. Chuyện tình này đối với Thư mà nói đau khổ vô cùng, nhưng về mặt nào đó, người chịu nhiều tổn thương nhất chính là Minh Vũ.Ngô Minh Hoàng rời công ty. Lúc chuẩn bị bước vào xe hơi, ông thấy thấp thoáng một hình bóng quen thuộc. Chủ tịch Ngô nheo nheo mắt nhìn, sau đó lắc đầu suy nghĩ, bước lên xe. Chi