Old school Easter eggs.
Xin chào tiểu thư

Xin chào tiểu thư

Tác giả: SamBeins

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323945

Bình chọn: 10.00/10/394 lượt.

về làm cho xong cái này. – Thư giơ đống giấy rắc rối lên._ Kêu cô tới không phải bảo cô đem nó về nhà, tôi không muốn lặp lại chuyện sáng nay. Cô ngồi lại đây làm, xong rồi đưa tôi duyệt rồi mới được về.Mặt Thư gạch ba sọc đen. “ Ở lại?” – trong đầu Thư suy nghĩ, cô nam quả nữ đêm hôm ở lại nhà nhau có chút kì lạ._ Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô nên cứ bình tĩnh ở lại mà làm cho xong đi. Câu nói thốt ra vô tình làm cả hai khựng lại. Những lời này anh cũng đã từng nói với Thư. Mắt Thư cụp xuống:_ Tôi không sợ, dù sao cũng không phải lần đầu..Gian phòng yên lặng, anh và cô mỗi người ngồi một góc phòng, chỉ có tiếng gõ lách cách từ máy tính vọng lại. Thư khẽ ngầng đầu nhìn lên, Minh Vũ vẫn đang chăm chú làm việc, dáng vẻ vô cùng đẹp trai, hình ảnh mấy năm trước lại ùa về, nhưng khoảng cách của họ so với lúc đó đúng là xa hơn ngàn dặm. Minh Vũ không nhìn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Thư, trong lòng lộn xộn một mớ cảm xúc. Chỉ muốn chạy tới ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên đôi mắt sưng mọng đó nhưng bản thân cố gắng kiềm chế, anh cũng phục bản thân mình quá. Ngay từ lúc nhìn thấy Thư ở cửa, đôi mắt bọng nước đã gây chú ý với Vũ. Chẵng lẽ bao năm qua, Thư cứ khóc một mình như thế này. Nghĩ tới đây, anh không khỏi đau lòng. Vì anh mà Thư phải khóc không biết bao nhiêu nước mắt. Đang yên tĩnh thì bỗng có tiếng động rột rột phát ra, không đâu xa là phát ra từ bụng Thư. “ Chết tiệt!” – Thư rủa thầm, từ chiều giờ cô chưa ăn gì cả, ngủ dậy thì bị lôi tới đây._ Trong bếp có mì gói.“ Oái!”, nói vậy là Minh Vũ nghe được tiếng bụng cô kêu rồi sao? “ Thật là mất mặt quá TT”._ Tôi không sao…_ Có vẻ là phải làm tới khuya, tôi cũng đói, cô làm cho tôi nữa – Minh Vũ ngẩng lên “ Được không thư ký”.Coi bộ đang lấy chức vụ ra uy hiếp Thư đây mà. Thư ậm ừ bước vào bếp. Đúng là nhà của Minh Vũ siêu cấp, ngoài phòng khách ra thì bếp cũng rất gọn gàng. Nhìn mấy gói mì tôm, Thư có chút miễn cưỡng. Mở tủ lạnh xem thử, thì ra bên trong cũng có mấy quả trứng với một ít rau củ ( không biết nấu ăn mà trữ đồ ăn trong tủ lạnh làm gì ta). Trong nồi có chút cơm, nghĩ lại thấy ăn mì không tốt cho lắm nên cô chiên cơm trứng với rau củ có vẻ cũng không tồi. Trước đây nếu nấu cơm Thư còn không làm được thì bây giờ nấu cỗ cho mười người ăn cũng không thành vấn đề, huống chi là chiên cơm, đối với Thư quá đơn giản. Tháng ngày tự lập đã rèn luyện lên con người mới của Thư, kể ra cũng không hoàn toàn chỉ có đau khổ. Thấy đã lâu mà Thư còn chưa đem đồ ăn ra Vũ có chút sốt ruột. Không phải vì đói mà bắt Thư nấu mì, anh biết nếu không dùng cách này thì Thư sẽ không chịu ăn. “ Không lẽ nấu mì bây giờ làm cũng không được.” Vừa bước vào bếp đã thấy Thư dọn lên bàn hai dĩa cơm nóng hổi thơm ngát nhìn rất đẹp mắt._ Cái này…_ Anh ăn đí, thấy có chút cơm nên tôi chiên trứng, thỉnh thoảng có bận thì cũng không nên ăn mì hoài được, không tốt.Vũ nhìn dĩa cơm, rồi nhìn Thư._ Ăn được?Thư bật cười._ Không phải là Thư của ngày hôm qua nữa, tất nhiên cơm nấu ăn được.Nói xong câu này nụ cười trên môi tự động tắt. Vũ cũng lặng im, ngồi xuống cầm muỗng nhưng không ăn liền mà chọc qua chọc lại. Thư thở dài._ Nếu anh có bị gì tôi cam đoan đưa anh tới bệnh viện nên không cần phải lo.Rồi Thư kéo phần mình ăn ngon lành, đói quá nên không quan tâm sự đời nữa. Vũ nhìn Thư trên môi thoáng ý cười, lúc này mới múc lên một thìa đưa vào miệng “ Không tồi”. Sau mấy năm có lẽ Thư đã thay đổi nhiều rồi, ngoài xinh đẹp hơn thì nấu nướng cũng không tệ, có thể yên tâm gả chồng cho cô rồi. (==)Ăn xong hai người tiếp tục làm việc, tiếng chuông điện thoại của Vũ chợt vang lên, anh không bắt máy vội mà nhìn màn hình một lúc lại liếc nhìn sang Thư, như thể muốn Thư nghe được:“ Sao em cứ ngây dại như chẳng thể quên anh điAnh vẫn là chàng trai tốt với em thế sao?Đã bao tháng ngày trôi qua kể từ ngày ta chia đôiNhưng sao em vẫn sống hoài trong những hồi ức cũ kĩ ấy…”“ Alo..” – Minh Vũ đứng dậy ra ngoài ban công nói chuyện. Là điện thoại công việc. Được một lúc thì bỗng nhiên quanh vùng eo truyền tới một hơi ấm, giọng nói ấm áp không kém cũng phả nhẹ vào lưng anh. Thư ôm nhẹ từ đằng sau lưng Minh Vũ, mắt ngấn nước:_ Đúng, là em ngu ngốc, nên không thể quên được anh, cứ sống trong những hồi ức đó, là do em ngu ngốc…Tim Minh Vũ quặn lại, cơ thể như nóng rực. Dập điện thoại, anh lấy tay mình gỡ bỏ vòng tay của Thư ra._ Bây giờ.. sẽ không còn nữa đâu… một bờ vai cho em dựa vào. Anh xin lỗi..Từ nơi khoé mắt anh, một giọt nước sóng sánh lăn dài, phản chiếu khuôn mặt đã ướt đẫm tự bao giờ ở đằng sau.Gió đêm lạnh lùng không xoa dịu được hai trái tim nóng rát, cũng không thể thổi khô được những giọt nước mắt kia. Quay trở lại gian phòng, những tiếng lách cách lại vang lên đều đều. CHƯƠNG 13.3: KHÔNG LÀM ĐƯỢC.3h sáng, Minh Vũ đưa Thư về nhà. Xe dừng lại trước cổng, Thư chỉ cảm ơn một tiếng mà không nhìn mặt Vũ, bước xuống xe. Minh Vũ im lặng, anh thậm chí không ngoái nhìn ngôi nhà thân quen với mình trong từng ấy năm trời. Chỉ sợ nhìn thấy bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về, đau lòng lắm. Thư nhìn the