
ô ấy đã phải sống những ngày tháng cơ cực khổ sở như thế nào, ông nghĩ chỉ vài đồng tiền trợ cấp dơ bẩn của mình có thể đền bù tất cả sao?_ Vậy con muốn làm gì? Chông đối ta? Xin mời!Ngô Minh Hoàng lộ nguyên hình là con người trơ trẽn hám danh lợi. Nhìn con người trước mặt, Minh Vũ chỉ muốn buồn nôn. Đã từ lâu trong tâm trí anh ông ta không còn là cha anh nữa. Người tàn nhẫn vì lợi danh mà hại chết mẹ anh tuyệt đối không xứng đáng để anh gọi một tiếng ba._ Sớm muộn gì ông cũng sẽ phải trả giá cho những việc ông làm.Minh Vũ hằn hộc bước ra. Ngô Minh Hoàng khuôn mặt cao ngạo dần chuyển sắc. Ông ta nhăn nhó tay ôm ngực tiến tới bàn làm việc lấy ra một hộp thuốc. Nốc khoảng một chục viên mới lấy lại được bình tĩnh. Trong ngăn kéo đang mở, ông thuận tay lấy ra một khung ảnh nhỏ. Trong ảnh chụp một gia đình nhỏ ba người hạnh phúc. Chủ tịch đưa tay vuốt mặt đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi trong hình. “ Xin lỗi con…”Minh Vũ bước đi không vững, đôi mắt tức giận đỏ ngầu. Từ xa nhìn về phía bàn làm việc của Thư, đôi mắt anh nhạt nhoà. Người con gái yếu đuối ấy thật tội nghiệp, sao lại đem lòng yêu một người như anh. Minh Vũ tự nghĩ bản thân mình vô dụng. Biết rõ kẻ sát hại cha mẹ Thư nhưng lại không thể làm gì được. Anh quay bước đi, một giọt nước mắt lăn dài, một vạn câu xin lỗi cũng không thể bù đắp được những mất mát của Thư. Bóng Minh Vũ vừa đi, một thân ảnh khác từ trong một góc khuất gần ấy cũng bước ra. Thiên Lộc nhìn theo bóng Minh Vũ khuất dần, rồi nhìn về hướng của Thư. “ Giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì?”………………………………………………………………Minh Thư uể oải, hôm nay công việc nhều quá, mệt mỏi thật. Nữ nhân viên từ đâu bước lại:_ Nè thấy tập tài liệu chưa? Tôi ghé qua đưa mà không thấy cô đâu hết._ Em thấy rồi, cảm ơn chị nhiều.Minh Thư để quên tài liệu nên nhờ một cô bé hàng xóm quen thân chuyển phát nhanh, chị nhân viên này đã nhận giùm. Chiều nay đóng dấu xong hợp đồng, có thể ngày mai cô cũng không cần phải đi làm nữa rồi. Thoáng chút thấy buồn nhẹ, cô nhìn về phía cửa giám đốc, ánh mắt lại rưng rưng. Có tin nhắn tới, số lạ. “ Mình là Kim Tuyền, nói chuyện một chút được không, mình đang ở nhà ăn công ty cậu.”. Sắc mặt Thư có chút không tốt, người này lại muốn gặp cô chắc không có ý tốt đẹp.Kim Tuyền ngồi ở bàn ăn gần khung cửa sổ. Ánh nắng rọi lên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo nhìn xa xa vô định, tất cả như một bức tranh hài hoà mà sao Thư lại thấy chướng mắt như thế._ Tìm tôi có việc gì?Tuyền ngước nhìn Thư mỉm cười:_ Gọi cậu đột ngột như vậy có phiền cậu quá không?_ Tất nhiên phiền.Tuyền có chút ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục cười:_ Có vẻ như cậu vẫn để bụng chuyện năm ấy nhỉ?_ Để bụng? tôi không muốn chứa trong người mấy chuyện vớ vẩn đó._ Năm đó, … thật ra mình gọi cậu ra là muốn xin lỗi.“ Xin lỗi, cô ta nặng não hay sao?”- Thư nghĩ thầm._ Chuyện cũ tôi không muốn nhắc tới, nó làm tôi bực mình. Nói cho cậu nghe, cũng nhờ cậu mà tôi mới mạnh mẽ hơn, lại còn có thể xác định được tình cảm của bản thân nên cậu không cần phải xin lỗi tôi đâu. Nếu còn thấy có lỗi thì từ đây đừng gặp tôi nữa, đó mới là lời xin lỗi chân thành tôi cần đó.Thư toan bước đi._ Cậu và Lộc bây giờ… có quan hệ gì?Thư mỉm cười, “ Thì ra là vì chuyện này”_ Cậu và Lộc không phải chia tay rồi sao? Chuyện của cậu ấy liên quan đến cậu?_ Không phải, chỉ là…_ Không phải cậu chia tay cậu ta trước sao? Bây giờ quan tâm Lộc như vậy có chút không ổn._ Mình biết, nhưng năm đó chia tay Lộc là vì có lý do.Đôi mắt Tuyền chùng xuống, tay mân mê viền ly trà. Thư cũng không tức giận nữa, nhận thấy thái độ của Tuyền cô có chút mủi lòng._ Năm đó Lộc bị bắt đi du học, cậu ta vì mình mà không muốn đi. Gia đình Lộc biết chuyện nên tới nhờ vả mình khuyên nhủ. Có khuyên bao nhiêu cậu ta cũng không chịu, nếu đi thì muốn đi chung. Nhà mình tất nhiên không đủ điều kiện. Vì vậy mình mới chia tay Lộc, giả vờ quen người khác. Không ngờ cách này rất hiệu quả.Tuyền nhìn Thư, nước mắt ngân ngấn._ Năm đó, khi biết cậu thích Lộc, mình thực sự rất lo sợ. Cậu là con nhà giàu có, mình ngoài xinh đẹp thì chỉ có vô dụng. Mình thích Lộc rất nhiều, sợ bị cậu cướp mất nên mới nghĩ ra ác ý. Sau này nghĩ lại thật vô cùng tội lỗi. Mình lúc nào cũng ăn ngủ không yên chỉ mong cậu tha thứ. Nếu bây giờ cậu với Lộc có thành đôi mình cũng sẽ chúc phúc cho hai người không một chút đắn đo. Vốn dĩ hai cậu mới là một đôi,mình ngay từ đầu đã không có tư cách xen vào…_ Thiên Lộc đến giờ vẫn chưa biết những chuyện này?_ Thật ra cách đây một năm mình có liên lạc với Thiên Lộc kể hết mọi chuyện, ngoài việc mình giả vờ chia tay, mọi chuyện liên quan đến cậu kể hết ra rồi._ Cậu áy náy đến vậy sao?Tuyền chỉ gật đầu, ánh mắt trĩu nặng đau buồn.Tiến Minh Tuyền về Thư nhìn theo chỉ biết thở dài. Trên đời này luôn có những bí mật không tưởng. Mặc dù rất ghét Minh Tuyền nhưng bây giờ lại thấy Tuyền thật đáng thương. Xem ra không chỉ có Thư chịu đựng những đau khổ không thể nói cùng ai. Bỗng nhiên từ đằng sau ai đó dí vào mặt Thư lon nước lạnh làm Thư điếng hồn._ A.._ Bất ngờ không?Thiên Lộc ở đâu nhảy ra