
áp vào má Thư lon nước đá._ Cho cậu đấy, uống vào cho tỉnh táo._ Cảm ơn..Thư nhìn Lộc, vậy ra cậu ta biết mọi chuyện rồi. Ngay cả tình cảm của Thư cũng bị nhìn ra, cậu ấy thật chiếm nhiều tiện nghi quá._ Thiên Lộc… cậu thích tớ hả? CHƯƠNG 13.2: KHÔNG CÒN NỮA.Sao em cứ ngây dại như chẳng thể quên anh điAnh vẫn là chàng trai tốt với em thế sao?Đã bao tháng ngày trôi qua từ ngày ta chia đôiNhưng em vẫn sống hoài trong những hồi ức cũ kĩ ấyBên em còn đó bao người tuyệt vời, một tình yêu mới sẽ ngọt ngào thôi emAnh những mong em hạnh phúc trong nụ cười rạng rỡYêu thương mới sao có thể bắt đầu khi đường tình này cứ mãi quẩn quanhHãy yêu đi lỡ muộn mất cuộc tình…Sẽ không còn, sẽ không còn nữa..Một bờ vai em tựa vào âm thầm.………………………………………………………………………………………........_ Thiên Lộc… cậu thích tớ hả?Câu hỏi của Thư làm Thiên Lộc bị sặc nước. Anh chàng mở to hai mắt nhìn Thư:_ Thích… thích cái gì cơ?Bộ dạng ấp úng của Lộc làm Thư bật cười. Cô chỉ là thấy cậu chiếm tiện nghi của Thư nhiều rồi, giờ châm chọc cậu chút thôi, không ngờ Lộc lại phản ứng mạnh zậy._ Tớ nói giỡn chơi thôi, làm quá dữ zậy, haha.Nói rồi Thư rút một tờ khăn giấy ra đưa cho Lộc lau miệng, miệng vẫn tủm tỉm cười._ Giỡn … giỡn cái gì chứ, mà sao cậu cứ cười mãi thế? Chọc tớ vui lắm sao?Thư vẫn bụm miệng cười “ Ưm..”, đến lúc không nhịn nổi nữa mà phá lên cười to. Lộc mặc dù vừa rồi rất tức giận nhưng nhìn thấy nụ cười của Thư cũng nguôi ngoai. Hai người cùng nhau cười, nhân viên qua lại xì xầm bàn tán “ Chúng nó bị gì thế nhỉ? Giữa trưa nắng mà…”………………………………………………………………..Giữa căn phòng trắng lạnh lẽo, một nỗi buồn đặc quánh cô lại trên khuôn mặt tuấn tú của Phong. Phương nhìn Phong, thở dài:_ Cậu ngồi dậy ăn chút gì đi. Nếu muốn ra viện sớm thì phải ăn lấy lại sức chứ._ Tôi không muốn ăn, càng không muốn ra viện, chi bằng cứ để tôi chết ở đây đi…Phương lắc đầu ngao ngán đứng dậy, sau đó… đạp không thương tiếc vào người Phong._ Chết này! Chết này! Muốn chết lắm hả? được tôi cho cậu toại nguyện, này thì chết..Phong bất ngờ bị đòn, đau điếng người._ Á, đauuuuuuuuu. Cậu bị điên hả? tôi là bệnh nhân đấyyyy._ Có loại bệnh nhân như cậu? chẳng phải miệng nói muốn chết sao…Nói rồi cô bạn nhào tới đánh túi bụi vào người Phong, anh chàng tránh né để không bị đòn, miệng kêu oai oái._ Được rồi, tôi ăn được chưa! Phải ăn để còn ra viện, nếu không suốt ngày bị ăn đánh thế này tôi không cam nổi. – Phong nhăn nhó._ Biết vậy thì tốt, ngoan, tha cho đó. Lần sau thử nói muốn chết với tớ đi.Phương lấy tay xoa đầu Phong hệt như xoa đầu đứa trẻ. Phong vùng tay ra, múc chén cháo nhưng không đưa vào miệng._ Ăn cũng được nhưng tay bị cậu đánh cầm muỗng không nổi nữa,..Phong cười nham nhở nhìn Phương, nhìn là biết cậu ta muốn trả đũa cô đây mà. Mặc dù mắt gườm gườm Phong nhưng Phương vẫn cầm lấy tô cháo, đút cho Phong ăn._ Nhưng sao ngày nào cậu cũng đến đây vậy? không đi làm sao?_ Nhiếp ảnh bị đau nằm bệnh viện, người mẫu còn có việc để làm sao? Nói đến mới nhắc cậu mau mau ra viện để tôi còn có việc kiếm cơm ăn chứ.Phong không nói gì hết, lẳng lặng nhìn Phương. Cậu biết cho dù không có cậu, Phương cũng có khối lời mời đi chụp ảnh. Nói vì cậu chỉ là cái cớ, thật ra Phương muốn ở bên Phong mà thôi. Phương chăm chú múc cháo, miệng vẫn liến thoắng._ Tôi biết cậu bị shock, cậu không tin, cậu giận mọi người không nói mọi chuyện cho cậu biết sớm. Nhưng bây giờ bình tĩnh rồi, cậu nên xem xét cho kĩ lại đi.Nói đến chuyện này, Phong chợt thấy như nhói lên trong tim._ Cậu nói làm sao mình bĩnh cho nổi. Bị bạn gái đá, tai nạn nằm bệnh viện. Bây giờ phát hiện người mình yêu mấy năm là em gái ruột của mình. Bao nhiêu đó thôi cũng thấy số mình đúng khổ rồi. – Phong buồn rầu._ Cậu biết không, tôi còn có nỗi khổ hơn cậu đó… – Phương tự nhiên cũng đăm chiêu.Sắc thái của Phong thay đổi, như kiểu tò mò muốn biết._ Đó chính là… có một người bạn khốn như cậu đóooo. Chết tiệt, ăn mau mau đi, đừng có ngồi đó mà than thân trách phận. Nếu như cậu sống tốt thì tôi cũng đã không khổ thế này. Nói cho cậu biết không mau lành bệnh xuất viện koi chừng cái mạng cậu đấy. ( đánh người như thế mà đòi người ta mau lành bệnh, lạy bà này quá +’+)Phương vừa nói vừa hung hăng đút cháo, Phong ngoài sợ hãi há mồm ngoan như cún đợi chủ cho ăn, chỉ cười hề hề. Có Phương là bạn vừa lợi vừa hại, không biết là phúc hay hoạ nữa. Chỉ biết trong mấy ngày qua, nhờ có Phương bên cạnh mà Phong mới bình tĩnh nổi sau cơn shock. Tính Phương vui vẻ hoạt bát mau chóng lấp đi cái lạnh giá âm u của nước mắt ở phòng bệnh. Cho dù trong lòng rất đau, nhưng bên ngoài bị Phương banh mồm bắt cười, nỗi đau đó đã có phần nguôi ngoai.………………………………………………………………..Phòng họp tập đoàn Ngô Gia:Không khí nghiêm túc bao trùm. Trong phòng đèn vàng hoa lệ thấp sáng, mọi người ai cũng âu phục chỉnh tề. Một người đàn ông gầy nhom, đeo kính cận bước lên bục đọc cái gì đó đại loại như nội dung buổi họp hôm nay. Kéo dài hơn đến một tiếng, cuối cùng cũng đến lúc đóng dấu hợp đồng. Trong lòng Thư không ngừng đánh trống hồi hộp. Đây là dự án đầu tiên do cô phụ trách