Xin chào tiểu thư

Xin chào tiểu thư

Tác giả: SamBeins

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323933

Bình chọn: 7.00/10/393 lượt.

o bóng chiếc xe khuất dần, đôi mắt cụp xuống. Bước những bước đi nặng trĩu vào nhà, từng lời anh nói khi nãy vẫn còn đeo bám Thư “..Anh xin lỗi”. Anh tại sao lại phải xin lỗi Thư cơ chứ, làm cho Thư có cảm giác anh mắc nợ cô lớn lắm nhưng chưa trả xong vậy. Từ đằng xa, một bóng người cao gầy, đôi mắt hõm sâu khắc khổ nhìn về phía Thư, bàn tay nắm chặt vạt áo măng tô sờn rách, hai giọt lệ lăn dài.…………………………………………………………………Ngủ chưa đến ba tiếng thì phải thức dậy đi làm. Dù gì chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc công việc, Thư cố gắng một chút cũng không sao. Đến trưa đóng dấu hoàn thành xem như chốt dự án, đi làm cũng không có nhiều việc, Thư chỉ lên nằm ườn ra. Tin nhắn điện thoại “ Anh chờ em, chỗ cũ”. Nhìn tên người gửi, Thư có chút xót xa. Nghĩ ngợi một hồi, Thư sắp xếp nhanh công việc rồi ra chỗ hẹn.Thế Phong ngồi đó, mái tóc bạch kim ánh lên dưới nắng làm người ta liên tưởng đến các vị thần trong truyền thuyết, đôi mắt anh lãnh đạm nhìn vào hư không. Thư chỉ đứng từ xa nhìn Phong chứ chưa bước vào vội. Người con trai ấy đã từng là bạn trai Thư, bây giờ lại phải gặp nhau dưới danh nghĩa là anh em. Thư không thấy buồn cho mình, chỉ cảm thấy thật tội nghiệp Phong. Thư thấy có lỗi với tình cảm của anh, cho dù chuyện xảy ra không như Thư muốn, cô vẫn phải chấp nhận người thân duy nhất trên đời này của mình chính là Thế Phong- anh trai cô. Phong bắt được ánh mắt đang nhìn mình, mỉm cười với Thư. Thật hiền hoà, nụ cười đó làm cho bao nhiêu cảm giác tội lỗi kịp nguôi ngoai._ Tại sao đến rồi lại không vào?Thư đặt túi xách xuống ngồi vào chiếc ghế đối diện Phong:_ Em sợ lại làm anh nổi điên.Phong cúi mặt, cười khẩy. Thư quan sát Phong, vết thương ở trán anh có vẻ đã lành, tay chân cũng không còn sứt sẹo gì nhiều._ Anh ra viện lúc nào? Sao không nói cho em biết, anh chỉ mới lành bệnh, sao không ở nhà nghỉ ngơi đi còn chạy lung tung như thế này?Phong dịu dàng nhìn Thư. Bình thường đôi mắt này làm Thư cảm thấy thật an toàn, nhưng sao bây giờ lại thấy nó thật đáng sợ._ Anh phải đi gặp em gái của mình chứ… thất lạc mười mấy năm rồi còn gì.Mắt Thư rơm rớm, mắt dán xuống mặt bàn không ngẩng đầu._ Em không cần phải cảm thấy có lỗi, … anh cũng phải tập quen dần với việc em là em gái của anh thôi…, xin lỗi phải nói cho em nghe việc này nhưng trong thời gian tới có lẽ anh phải ra nước ngoài một thời gian…_ Tại sao…?Thế Phong mỉm cười._ Thì một phần là do công việc…, hơn nữa em biết rồi đó, tình cảm của anh… điều này cũng không dễ dàng gì..Như hiểu ra, Minh Thư lại hạ giọng cuối đầu xuống. Không như cô tưởng tượng, mà cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra viễn cảnh anh em nhà mình đoàn tụ như thế nào. Không tay bắt mặt mừng, chỉ có nước mắt. Hôm đó Thư xin nghỉ phép hẳn một ngày ở công ty để cùng Thế Phong ra mộ bố mẹ. Chiếc xe tiến dần đến nghĩa trang, theo sau đó, một chiếc taxi chở người lạ mặt cũng theo sau.Minh Vũ ngồi ở bàn làm việc, hợp đồng xem như đã hoàn thành. Anh kéo ngăn tủ lấy ra một tờ giấy, đã đến lúc Vũ cần phê duyệt đơn xin nghỉ việc của Thư rồi. Có tiếng gõ cửa, bước vào là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng đeo kính râm khuất mặt._ Giám đốc, đây là tất cả tài liệu anh kêu tôi điều tra về tai nạn của gia đình ông Hoàng. Tất cả các cuộc gọi, tư liệu về công việc khi ấy đều liên quan đến việc làm ăn bất chính của chủ tịch.Nhận lấy xấp tài liệu của người đàn ông trước mặt, khuôn mặt Minh Vũ bình thản nhưng trái tim thì như đang thắt lại._ Cậu xong việc rồi, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản sau. Từ nay chúng ta không nhắc đến việc này một lần nào nữa._ Yes sir, nhưng nếu sau này có phi vụ gì cần điều tra cứ liên lạc.Người đàn ông rời khỏi, anh ta là thám tử rất uy tín trong ngành nên không phải sợ lộ chuyện. Cầm xấp giấy trên tay, Minh Vũ chỉ cười khẩy một cái. Bây giờ nó có ích gì, chỉ là những tờ giấy vô dụng, cho dù có thể buộc tội một người sau bao nhiêu tội ác nhưng người cầm nó lại chính là con trai của tên bất nhân đó, vậy thì có nghĩa lý gì. Toan bỏ nó vào thùng cắt giấy thì điện thoại reo, Minh Vũ nhấc máy, là một cú điện thoại quan trọng. Minh Vũ bèn cất nó đi rồi mở cửa bước ra ngoài, sau này xử lý sau vẫn chưa muộn, đã bảo rồi, đó là một xấp giấy vô dụng.Ở một văn phòng khác._ Thưa trưởng phòng, đây là tài liệu về tổng doanh thu gần đây.Thiên Lộc ngẩng đầu lên, đón lấy tập tài liệu, lật lật xem xét._ Được rồi, cô gửi tới phòng giám đốc giúp tôi.Nhưng chợt nghĩ tới ánh mắt của giám đốc nhìn Thư hôm ấy, Thiên Lộc mỉm cười:_ Ờ mà thôi, cô cứ để đây, tôi sẽ tự tay đem lên đó.Cô nhân viên gật đầu, bẽn lẽn bước ra ngoài. Tại nụ cười của trưởng phòng quá ư quyến rũ đây mà. Thiên Lộc nhận thấy gần đây mình có vẻ quan tâm đến Thư rất nhiều. Ban đầu thú thật là do cảm thấy có lỗi vì đã hiểu nhầm Thư nên mới đối xử đặc biệt. Nhưng càng ngày càng tiếp xúc, nhận thấy tính tình lạc quan cởi mở của Thư làm cho trái tim Lộc đập nhanh hơn bình thường, anh chắc rằng mình có thứ tình cảm hơn mức bạn bè với Thư.Gõ cửa mấy bận nhưng không thấy người trả lời, bàn thư ký cũng không có ai trực. ( công ty làm ăn kiểu gì zậy trời)


Old school Swatch Watches