
n văn phòng xếp tài liệu giùm. Bạn đừng hiểu lầm, Thư không phải yếu tố đặc biệt giỏi giang gì trong lớp mà được cô ‘ưu ái’ vậy đâu, do cái số ngồi bàn đầu nó thế. Mà cũng nhờ cái ân điểm này mà Thư mới phải gặp lại cái người Thư không muốn gặp tí nào: Thiên Lộc. Bạn ấy cũng lên văn phòng sắp xếp tài liệu cho cô chủ nhiệm. Khá bất ngờ khi chạm mặt nhau, nhưng cả hai cũng nhanh lấy lại được bình tĩnh. Mấy phút sau, gian phòng chỉ còn lại Thư và Lộc. Rốt cuộc thì Iộc cũng lên tiếng trước:_ Chuyện hôm qua… cho mình xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu. Là do mình hấp tấp vội vàng chưa xem xét kĩ càng đã vội…_ Đừng nói nữa, mình xin cậu đấy…_ Thư à…_ Lỗi của cậu… cậu nhận thấy điều đó thì đã là niềm an ủi với mình rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này, mình thật sự không muốn nghe._ Chỉ là không biết sau này chúng ta còn có thể là bạn của nhau được hay không? Mình không muốn vì chút hiểu lầm này mà đánh mất đi tình bạn với cậu, cho dù là trước đây… cậu đã từng thích mình…Thư im lặng, làm bạn ư? Thật buồn cười, có thể xem người mình thích bốn năm trời là bạn, cô chẳng phải sẽ trở thành người siêu phàm mất rồi sao? Nhưng mà sau cái giây phút Lộc nghi ngờ Thư hôm ấy, cảm giác về Lộc trong Thư đã thay đổi đi rất nhiều rồi. Người vốn dĩ Thư tin là sẽ bảo vệ mình lại biến mình thành nạn nhân trong một cuộc buộc tội vô lý. Bạn? buồn cười thật. Đang định nói gì đó nhưng cô giáo bước vào, Thư lại thôi. Rồi thứ tình cảm mập mờ này sẽ tiếp diễn dai dẳng cho tới sau này, chỉ vì Thư chưa kịp nói câu nói đó.Trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi, Thư vẫn phải gắng sức ngồi dậy làm cho xong đống bài tập. Kì thi học kì sắp tới, Thư không thể thong thả được.Vài tuần sau đó, ngày nào cũng vật lộn với bài tập, đồng thời còn phải né tránh lời bàn tán của bạn bè về chuyện với Thế Phong làm Thư kiệt sức. Tối nay cố thêm một đêm nữa thôi, ngày mai thi môn thi cuối cùng rồi, Thư sẽ được nghỉ ngơi. Cơ mà sao môn Toán khó nuốt quá, mấy bài tập cơ bản cũng giải không được. Suy nghĩ hồi lâu, tự nhiên Thư nghĩ tới Vũ. “ Chẳng phải anh Vũ giỏi đủ thứ hết sao, xuống nhờ ổng thử mới được”. Nghĩ vậy, Thư lật đật chạy xuống nhà, giờ này chắc Vũ chưa về, anh ấy bảo không thể để một con bé thích lang thang buổi đêm ở nhà một mình nên đêm nào cũng ở lại nhà Thư tới khi cô đi ngủ mới âm thầm ra về. Những chuyện này… là cũng vì công việc?_ Vũ ca ca, có thể nhờ anh một chuyện được không?Vũ nhìn cô gườm gườm:_ Lại tính gây sự gì nữa đây?_ Bộ nhìn em giống kẻ thích đi gây sự lắm sao? Xì…._ Bộ nhìn em không giống sao?_…, được rồi không cãi với anh nữa, do ngày mai thi toán mà em thì dốt đặc, có thể chỉ giáo vài chiêu thức để được điểm trung bình thôi có được không?Thấy Minh Vũ không nói gì hết, Thư mới đốc thúc thêm vài câu:_ Ui anh chẳng phải là giám sát siêu cấp sao? Kiêm thêm cái vai trò gia sư chắc cũng không khó khăn gì đâu nhỉ?- Thư cười nham nhở, tự nghĩ da mặt mình dày còn hơn mặt đường nữa, nhưng vì sự học đành phải hi sinh, ngồi suy nghĩ hồi lâu Vũ mới thở hắt ra:_ Được rồi, có gì không hiểu.Thư cười nhe răng chạy tới chỗ Vũ chìa cuốn vở ra trước mặt:_ Em có thật là học sinh trung học không thế, cái này mà cũng không hiểu.- câu nói này trong đêm đó lặp đi không trên dưới 10 lần. “ Nhìn cái bộ dạng ra vẻ của ổng kìa”, Thư tặc lưỡi, nhưng cũng công nhận Vũ giỏi thiệt, mấy bài toán khó anh đều có thể giải được hết. Hơn nữa nhìn lúc Vũ giảng bài công nhận quyến rũ thiệt ( he he), mọi vật xung quanh anh dường như biến mất hết. Trong mắt Thư hiện giờ chỉ có Vũ, một tay chống lên đầu miệng nói gì đó Thư không nghe rõ ( nhỏ này nghe giảng bài hay đi ngắm trai zậy trời!)._ Nè, đọc đáp án câu này xem, nè, Thư.. có nghe tôi nói không vậy._ Hở, gì…?Tất nhiên hậu quả sẽ bị cốc đầu rồi. “ Ui da đau quá, là do khuôn mặt anh hại em chứ bộ, hic..”……………………………………………………………………………….Trở về nhà sau ngày thi cuối cùng, tâm trạng Thư vô cùng thoải mái. Hôm nay thi toán rất là ổn nha, nhờ Vũ ca hết, “Chắc phải mua gì hậu tạ ổng mới được”. Vừa nghĩ đến đây tự nhiên cơn đói bụng ập đến._ Nhà có đồ ăn chưa ta? ủa, sao chưa có ai nấu hết zậy nè?_ Hôm nay cô nấu ăn nghỉ rồi.Vũ đứng chống nạnh ở cửa bếp nói vọng vào._ Vậy giờ sao?_ Em koi trong tủ lạnh có đồ ăn đó lấy ra nấu đỡ cái gì ăn đi.Kêu Thư nấu ăn chẳng khác gì kêu mèo sủa gâu gâu, ngoại trừ nấu camen và chiên trứng, nấu cơm điện Thư còn không biết nấu cơ mà. Nhưng trước mặt Vũ tự nhiên muốn thể hiện, cũng lăn xăn trong bếp cả tiếng đồng hồ, kết quả nhà bếp thì khói mù mịt, mùi khét nồng nặc._ Nè, em muốn đốt nhà hả? đã không biết nấu thì thôi còn làm bộ thể hiện.Nhìn đống đồ lộn xộn trong nhà bếp, quang cảnh chẳng khác gì bãi chiến trường._ Vậy có giỏi anh nấu đi._ Tránh qua một bên đi.Thư không biết có lỡ lời thách thức Vũ không, tại anh ta cái gì cũng có thể làm mà. Nhưng không sao, có cái ăn là được rồi. Nửa tiếng sau, quang cảnh ban nãy lại được tái diễn, thậm chí còn hùng hồn hơn._ Anh bảo cái gì cũng làm được cơ mà, sao lại ra nông nổi này?Vũ hắng giọng:_ E hèm, tôi siêu cấp, dời non lấp biển cái gì cũng có thể làm được, c