
ngờ…………Khung cảnh yên bình.
Quán cà phê này nằm ở một góc khá khuất của khu nhà Huy.
Mọi thứ được trang trí đơn giản, mộc mạc với những hàng cây ở dọc lối đi vào hay nhưng chậu hoa nho nhỏ với đủ màu sắc được treo trên cửa.
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng khiến con người cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn.Xuân cùng người con gái kia ngồi trong một góc khuất khác của quán cà phê.
Mỗi người từ đầu đến giờ vẫn đều im lặng, chỉ tự mình thưởng thức tách trà trên tay trong khi đang cố gắng sắp xếp lại những điều mình muốn nói ra.Thật ra, Xuân không có gì để hỏi cả nhưng đối với cô gái kia, hẳn sẽ có nhiều điều để nói lắm.
Cũng đã hơn một tháng rồi kể từ cái này cô đã làm điều kinh khủng ấy, cái ngày cô đã để cho con rắn độc ghen tị trong lòng mình chi phối, để cho nó gặm nhấm, tàn phá lấy chút lí trí còn xót lại sau khi trái tim của cô tan vỡ.Có hối hận hay không cô cũng không rõ nhưng suốt thời gian qua, cô đã nhận ra nhiều điều lắm, những điều mà trước giờ cô chưa hề ngó ngàng tới.– Dạo này cô sao rồi? – cô gái kia lên tiếng trước.– Tôi…vẫn ổn.
– Xuân bình tĩnh đáp lại.– Ừ.
– cô gái kia gật đầu rồi cả hai lại tiếp tục rơi vào im lặng.Vẫn thật khó khăn để bắt chuyện lại bình thường sau những gì đã xảy ra.– Huy sao rồi? – cô gái kia lại lên tiếng.– Anh ấy vẫn khoẻ, chị đừng lo.
Còn chị thì sao? – Xuân nhìn sâu vào đôi mắt đờ đẫn của người con gái kia, trong lòng bỗng dâng chút cảm giác xót xa, tội nghiệp.– Ừ.
Tôi khoẻ.
– khoé môi thoáng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt.– …….
– Xuân im lặng.– Cô vẫn đang ở với Huy?– Anh ấy hiện tại không ở đây, tôi đang chuyển về nơi ở cũ.– Ừ.– ……– Cô có biết Huy yêu cô không? – cô gái ấy im lặng một lúc rồi ngước nhìn Xuân và hỏi, ánh mắt ẩn chứa một nỗi đau vô hình nào đó.– Tôi…tôi…không… – Xuân cứng giọng.
Nói không là nói dối.
Anh đã từng nói với cô tình cảm của anh vào cái đêm sinh nhật anh.
Nhưng cô lại không có cách nào thừa nhận được.– Cô biết đúng không?– …..– Cô định sao? – cô gái kia tiếp tục hỏi.– Tôi không định sao cả.
Tôi không thể đáp lại tình cảm đó.
– Xuân thẳng thừng nói.
Cô không ghét Huy.
Phải, nhưng không có nghĩa cô sẽ phản bội tình cảm cô dành cho Băng.
Nó không phải là thứ tình cảm hời hợt, bồng bột.– Có phải vì cái người giống Huy không? – ánh mắt sắc lạnh của cô gái ấy khiến Xuân có chút không thoải mái.– Phải.– Cô hay thật, cùng lúc được cả anh em Huy thích.
Rốt cuộc là do cô có ma lực hay là do anh em họ ngu ngốc.
– giọng nói có chút mỉa mai, cay đắng.– Không…tôi… – cô im lặng, chính cô cũng không thể nào giải thích được điều đó.
Cô cảm thấy điều đó chẳng tốt đẹp gì cả.Yêu một ai đó không phải là chuyện hời hợt.
Giữa quý mến và yêu rất khác biệt.
Cô chẳng sung sướng gì khi nhận được lời nói yêu từ nhiều người.
Đối với cô, mọi người đều quan trọng vì cô rất quý họ nhưng vì không thể đáp lại tình cảm cho những người ấy đúng điều họ muốn, cô càng đau lòng hơn.
Chưa kể, chính cô đã gây biết bao rắc rối cho họ.
Thật sự, cô rất khó xử.
Đối với CHƯƠNG 140 – 141 (6)Huy cô cũng thế.– Tại sao ông trời bất công nhỉ? Có những người có thể nhận được bao nhiêu tình cảm của bao người nhưng lại có người phải chạy đi van nài chút tình cảm vụn vặt từ ai đó.
– giọng cô gái ấy đầy chua xót.– Đừng…nói thế.
Mỗi người đều có một người cho riêng mình thôi.
– Xuân lên tiếng an ủi.– Thế sao? Làm sao cô biết được.
Một người mà lúc nào cũng được vây quanh bởi đám con trai như cô thì làm sao mà hiểu.
– cô gái kia gằn giọng.– Tôi…cô đừng tưởng đó là một may mắn.
– Xuân lạnh mặt đáp.– Hừ… – cô gái ấy cũng chẳng nói năng thêm gì về vấn đề này.Vì cô cũng biết rằng đối với một người con gái qua hiền lành đến phát ngốc như Xuân thì điều đó thật khó xử vì Xuân là một người quá tốt bụng để lạnh lùng từ chối phũ phàng mọi tình cảm người khác dành cho mình nhưng liệu có biết rằng chính vì lưỡng lự, cô lại càng độc ác hơn.– Cô có chuyện gì để nói hôm nay phải không? – Xuân lên tiếng, lảng sang chuyện khác.– Cũng không hẳn, chỉ muốn tới xem cô ra sao thôi.
– cô gái kia– ……– Thấy cô vẫn tốt, cũng không có gì đáng nói.– Còn cô? – Xuân chậm rãi lên tiếng.Cô nhìn một lượt người con gái kia.
Cô đúng là có thay đổi nhiều so với lần trước cô gặp.
Người có chút đầy đặn hơn lần trước.
Mái tóc dài trước đã bị cắt ngắn ngang vai.
Đôi mắt của cô không còn mơ màng, ngây dại nữa mà thay vào đó là sự trưởng thành, từng trải.
Nhiều việc xảy ra khiến cô ấy thay đổi rồi.– Tôi ổn.
Đương nhiên rồi.
– cô gái ấy nhún vai bình thản trả lời.– Ừ, tôi cũng mong là thế.– Tại sao cô lại phải lo cho tôi, trong khi chính tôi là người khiến cô rơi vào tình cảnh tệ hơn tôi.– Mọi việc cũng đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại.
– Xuân cười máy móc đáp lại.– Thế sao?– Phải.Cô gái ấy cười nhạt.
Đương nhiên là không muốn nhắc lại vì nó chẳng tốt đẹp gì để nhớ.
Chỉ là cô rất ngưỡng mộ sự cao cả của Xuân.
Xuân tốt đến mức ngốc nghếch, ngốc tới mức khiến cô phải ghen ghét sự cao cả đó.
Tại sao Xuân có thể đối xử tốt với cô sau những gì cô đã làm.
Nếu cô muốn, chỉ cần mở lời, chắc chắn Huy hay