Duck hunt
Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324302

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

có vẻ khổ rồi.

Mong bộ phim này sẽ sớm kết thúc.…….Nói là sẽ xem phim nhưng thực chất chỉ có Băng và Huy coi.

Xuân đã đầu hàng ngay từ đầu rồi.

Cô rất rất dị ứng mấy thể loại như thế này dù lại rất có hứng nghe kể.

Phim chỉ mới chiếu một lúc, cô đã lăn ra ngủ say.Băng và Huy cũng chẳng làm phiền cô, chỉ im lặng ngồi xem bộ phim đó từ đầu cho tới cuối.

Xem xong bộ phim đó, trời cũng đã tối rồi và Xuân vẫn ngoan ngoãn nằm lim dim ngủ.Băng cười nhàn nhạt.

Khẽ kéo đầu cô tựa vào lòng mình rồi nhẹ nhàng bế cô dậy và đi về phía chiếc giường đằng sau lưng họ.Huy cũng đã dọn sẵn giường rồi để cho cô ngủ rồi.

Ánh mắt anh có vẻ bất lực, không cam tâm khi nhìn người con gái đó trong vòng tay của người khác.

Dáng vẻ cô ngủ thật yên bình, đáng yêu.

Anh cũng muốn được chạm vào cô nhưng sao anh không thể.

Có lẽ do Băng đang ở đây nhưng thực ra chỉ là do anh sợ…nếu như mình ở quá gần cô, sẽ không có cách nào dừng cái mong muốn được ở bên cô.Thật bất công.Tại sao? Anh có gì không đủ? Tại sao anh không thể dành được tình cảm của cô.

Chỉ vì anh đến sau sao? Anh không cam tâm.

Thật khó chịu khi nhìn cô hạnh phúc bên cạnh người khác nhưng anh chẳng thể nào làm khác được.Anh đã định sẽ dành lại cô nhưng rồi anh chợt nhận anh không nỡ chen ngang vào niềm hạnh phúc giữa Băng và cô.

Thật cay đắng.

Cuộc sống của cô vốn đã ồn ào nặng nề.

Anh có thể chỉ ích kỉ vì mình sao?Cô vốn ngốc lắm, cô không đủ lạnh lùng, dứt khoát để từ chối anh đâu.

Vì cô không thể làm ai khác đau lòng nhưng lại chính vì thế sẽ lại cho anh thêm hy vọng.

Vậy thà để anh tự mình rút lui, có khi lại tốt cho cả hai.Huy lặng nhìn Băng đặt cô xuống giường rồi nặng nề quay lưng bỏ đi.– Tại sao em nói dối việc mình đang giữ điện thoại? – Băng đột ngột cất lời chất vấn.– Không phải anh cũng thế sao? – Huy dừng bước, khoé môi cười nhàn nhạt vì một điều gì đó.Nói dối về việc đó đâu phải chỉ có mình Huy.

Cả Băng cũng thế thôi.

Đôi khi an hem sinh đôi cũng giống nhau về suy nghĩ đó chứ? Ngay từ đầu trong tay cả hai, mỗi người đều giữ một chiếc điện thoại kèm theo một lời nhắn: “khi mọi việc kết thúc, hãy thông báo, ngay lập tức sẽ được thả”.

Băng và Huy đều biết nhưng vẫn ậm ờ không làm.Không ai trong hai người muốn làm thế.

Chưa bao giờ, anh được ở gần người con gái như thế.

Chưa bao giờ anh có thể có cảm giác chỉ cần mở mắt ra là thấy cô.

Chưa bao giờ, anh được ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô cả đêm cả… Vì thế họ lưỡng lự, không chịu rời.

Thật ngốc nghếch phải không?Phải, cả hai đều ngốc nghếch khi đứng trước cô mà.………..Sáng hôm sau, Xuân tỉnh dậy thì đã thấy Băng và Huy chuẩn bị xong mọi thứ rồi.

Cô thầm trách bản thân ham ăn ham ngủ.

Từ khi tới đây, mọi việc cô đều ỷ y vào Băng và Huy, để họ làm gần hết mọi việc.

Từ khi nào cô trở nên lười biếng thế này.– Xin…lỗi…lại để hai anh làm hết mọi việc rồi.

– cô vội vàng bật dậy, chạy về phía chỗ bàn ăn.– Không sao.

Em chuẩn bị đi.

Chúng ta sắp có thể ra khỏi đây rồi.

– Băng mỉm cười với cô, tay nhẹ xoa đầu cô thật dịu dàng.– Nhanh lên.

Mọi thứ em cần trong kia rồi.

– Huy đột ngột xuất hiện từ đằng sau cô, khiến cô có chút giật mình.– Em…cảm ơn hai anh…làm phiền mọi người rồi.

– cô càng thêm xấu hổ.

Không ngờ cô lại được hai người con trai này chuẩn bị cho kĩ càng mọi thứ thế.

Vốn dĩ tới đây để làm người giúp việc mà thành ra lại để họ giúp cô.

Áy náy quá.Mọi thứ đều được chuẩn bị đàng hoàng nhanh chóng để chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ mọi thứ đã ổn hơn trước nhiều rồi.

Lúc vừa định rời đi, cô chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng, phải rồi…một điều hết sức quan trọng.– Khoan đã…em có việc cần nói.

– cô vội vàng chạy theo, níu tay của Băng và Huy.– Có chuyện gì sao? – cả hai ngạc nhiên nhìn cô, đồng thời lên tiếng.– Mẹ…mẹ của hai anh… – cô ngập ngừng– Mẹ? Bà ấy như thế nào? – cả hai không hẹn cùng bước tới nắm chặt vai cô.– Ông nội của…hai anh biết bà ấy ở đâu đấy.

– cô hơi lùi lại trước cái siết chặt từ cả hai người con trai này.– Thật không? – cả hai nóng lòng hỏi lại.– Em nghe chủ tịch nói thế…hai anh hãy đi hỏi ông ấy đi.Cả hai người như nhũn ra.

Toàn bộ sức lực như bị rút cạn.

Suốt mấy năm trời, đâu phải là cả hai chưa đi tìm.

Họ tìm kiếm khắp nơi thế mà không thấy.

Vậy tại sao, ông nội lại biết…chẳng lẽ…chính ông là người đã che giấu điều đó.

Tại sao lại phải làm điều đó chứ? Cứ để cả hai gặp lại bà ấy thì không phải tốt sao? Tại sao lại phải trêu đùa họ như thế? CHƯƠNG 140 – 141 (4)Chương 141Xuân dừng chân, nhìn lại mọi thứ trước khi rời đi.

Băng và Huy sau khi nghe nói rằng gì, chỉ thấy khi về, khuôn mặt ai cũng nặng nề còn gấp rút chuẩn bị rời đi.

Có lẽ cả hai đến chỗ mẹ của mình.Đó là lí do tại sao cô dọn đồ quay trở về nhà Chính ở.

Cũng không sao, tốt nhất nên để cả hai có thể giải quyết mọi việc cùng với mẹ mình.Nghĩ vu vơ một chút trước khi kéo chiếc vali rời khỏi nhà của CHƯƠNG 140 – 141 (5)Huy.

Khép vội cánh cửa cổng lại rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Bước chân chợt dừng lại khi đối diện với người con gái ấy…Thật không