
Thà như lúc nào anh cũng nhìn cô chán ghét, đầy khiêu khích…có khi cô thấy thoải mái hơn.– Anh muốn gì đây? – cô vội vàng đứng lại ngay ngắn.– Sao? Bất mãn à? – anh hỏi.– Mới sáng sớm bị anh lôi tới đây, hỏi có thể vui vẻ chấp nhận được sao? Chưa kể cách thức anh “mời” tôi tới cũng hơi bị lịch sự đó.– Cô bắt đầu biết trả treo rồi đấy? – Huy bật cười.– Đừng tỏ vẻ như thế.
– cô lườm anh một cái.– Sao? Tỏ vẻ gì?– Hừ…đừng tán dóc với tôi.
Rốt cuộc là anh muốn gì?– Cô không có chút khiếu hài hước nào cả? Tại sao anh tôi lại thích cô nhỉ?– Anh muốn gì? – cô gằn giọng từng chữ một.
Không hiểu sao cứ nói chuyện với anh là cô dễ dàng mất bình tĩnh như thế này.– Cô chẳng thú vị chút nào.
Được thôi vào vấn đề chính.
Tôi muốn cô giúp tôi giải quyết rắc rối.
Thế thôi.
– anh nhún vai bình thản nói.– Cái gì? Rắc rối của anh thì liên quan gì tới tôi? – cô bất mãn lên tiếng.– Rắc rối liên quan tới con gái thì cô giải quyết là đúng rồi.
Với lại cô là người hầu của tôi mà, cô nên nghe lời chứ.
– anh cười tỏ vẻ đây là chuyện hiên nhiên càng khiến cô tức giận hơn.– Này.
Đâu ra lí luận buồn cười đó thế? Với lại tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là người hầu của anh.
– cô bực bội khi cứ phải nói đi nói lại vấn đề này với Huy.– Cô không có quyền từ chối.– Mặc kệ, tôi không đi, tôi còn phải vào lớp nữa.
– cô hét lại rồi không quan tâm tới biểu hiện của anh thế nào mà lẳng lặng đi thẳng ra ngoài.– Tôi đã nói là cô không có quyền từ chối mà.
– Huy bật cười, bình thản đi tới rồi kéo tuột cô ra ngoài, bất chấp sự hung hăng “chống trả” của cô.– Anh thả tôi ra, tôi không thích………………Chiếc mô tô to dừng trước một nhà hàng sang trọng.
Người con trai nhảy xuống xe rồi cũng lôi người con gái kia theo.
Cô giật tay anh ra.– Tôi đang đi đâu? – cô hỏi.– Giải quyết rắc rối về con gái cho tôi.
– anh bình thản trả lời.– Rắc rối của anh liên quan gì tới tôi? – cô bất mãn.– Không cần giải thích.
Cứ đi theo là được.
Đó là mệnh lệnh.
– Huy trầm giọng.– Anh thật độc tài, hống hách.
– cô vừa đi theo cô vừa thầm mắng anh.
Trong lòng, không hiểu sao dâng lên chút cảm giác lạ thường.Đã từng có lần Băng mang cô tới một nhà hàng sang trọng cũng chỉ để cắt đuôi những người mà anh không thích.
Lúc đó, không hiểu sao cô lại thấy giận dữ hết sức.
Cái cảm giác bị đem ra làm “bia đỡ đạn” khiến cô thấy tủi thân, khó chịu kinh khủng…có lẽ giờ cô đã hiểu tại lí do cô cảm thấy như thế.Bước chân cả hai người đột ngột dừng lại trước một căn phòng lớn.
Huy bất ngờ quay qua nhìn cô chăm chú rồi khẽ cười nhẹ.– Đây là đâu?Lời nói chưa kịp thốt hết, cô đã bị anh kéo tuột vào trong.
Căn phòng to lớn, xa hoa được trang trí hết sức cẩn thận để toát lên nét sang trọng cũng như đẳng cấp của nó.Ngay giữa căn phòng là ba cô gái, nhìn cũng không quá TÌNH YÊU QUÍ TỘC CHƯƠNG 120 – 123 (17)trẻ hay là do cách trang điểm đậm của họ khiến Xuân không nhận rõ được tuổi thật của họ.– Huy, tới rồi sao? Bọn em đợi anh mãi.
– một cô gái mặc bộ váy đen dài chạy đến ôm tay Huy.
Bước chân đột ngột dừng hẳn khi nhận ra sự có mặt của một người con gái khác đi cạnh anh.
Chỉ trong một khoảnh khắc mà ánh mắt tràn đầy “yêu thương” dành cho Huy đã chuyển qua ánh mắt đầy ghen ghét cho Xuân.– Tôi là… – cô đang định mở lời.– Là bạn gái của tôi.
Đó là lí do hôm nay tôi đến đây để nói cho các cô như thế.
– Huy thản nhiên ôm cô vào lòng và nói.– Cái gì? – không chỉ Xuân mà cả ba cô gái kia cũng đều đồng thanh lên tiếng.– Sao? Không phải à? – Huy nhìn Xuân “âu yêm” nói nhưng đằng sau đó là ánh mắt đe dọa sắc lẻm.– Không phải… – cô lắc đầu, vội vàng lên tiếng giải thích.– Mày là ai? – cô gái mặc chiếc váy đen quát lên.– Tôi…Bốp…– Mày dám cướp bạn trai tao sao? – cô ta hung hăng tát thẳng vào mặt cô một cái không thương tiếc.– Tôi… – cô vừa đau vừa tức lên tiếng định phân trần thì đã bị một người khác bay vào xỉa xói.– Mày… nghĩ mày là ai? – cô gái trong bộ váy ren quyến rũ màu đen bước tới gấn đẩy vai cô.– Huy, là anh đang đùa sao? Phải không? Rõ ràng đây không phải là khẩu vị của anh mà? – giọng nói khinh miệt từ cô gái thứ ba.
Cô ta chậm rãi tiến lại gần và nắm lấy tay Huy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía Xuân.– Tại sao lại không chứ? – Huy bật cười.
Khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt cuốn hút, nửa diễu cợt, nửa khiêu khích người đối diện.– Không… – Xuân tức giận, lên tiếng phản đối nhưng lại bị anh chặn lại bằng nụ hôn bất ngờ.Toàn thân bị động giam cầm trong lồng ngực của Huy, ngay cả một chút phản kháng cũng không thể, cô vừa giận vừa tủi thân khi bị đem ra làm trò cười như thế này.
Khóe mắt ứa ra những giọt nước mắt không cam chịu.Nhìn những giọt nước mắt đó, Huy thoáng giật mình.
Anh chưa bao giờ biết sợ cái gì những lại bị nước mắt của cô làm cho bối rối.
Anh có chút vộ vàng nới lỏng tay ra nhưng vẫn không cho cô bỏ đi.– Đó là bằng chứng.
– Huy cười nhàn nhạt nói.– Anh điên rồi.
– cô gái thứ ba kia cười khẩy.– Tin hay không là tùy cô.
– anh bình thản nói như đây là một việc hiển nhiên, nó như càng chọc tức ba cô gái kia.Cô gái thứ ba kia khô