
g thoải mái khi nhắc tới khu B.
Tại sao lại bắt cô đi.
Rõ ràng biết đó là khu như thế nào mà.– Sao, không thích à.
Hay là ỷ mình có ai đó chống lưng nên lười biếng không muốn đi.
– Hà nói lộ rõ ý ghen ghét.– Việc này… – Xuân nghẹn giọng.
Cô lấy lí do gì để từ chối đây.– Cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Chỉ là mang tài liệu qua khu B rồi mà.
Không cần quá căng thẳng như thế.
Phải không nào? – Quyên nói, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt của Xuân, từ từ bới móc sự e ngại, sợ hãi của cô ra.– Em bận chút việc ấy mà… – cô gượng cười.– Sợ cái gì mà không dám đi? – Hà như biết được suy nghĩ của cô nên càng lấn tới.– Vậy tại sao hai chị không đi mà lại đi bắt người khác đi thay.
– Xuân bất bình lên tiếng.– Nào, nào…sao lại cải nhau thế.
Chỉ là hôm nay khối 12 đều có việc phải đi rồi.
Có thông báo hẳn hoi nên không thể trốn tránh.
Thứ hai việc thông báo cho khu B là việc quan trọng mà em cũng đang rảnh.Với lại…không phải em cũng có người bảo vệ rồi sao? – Quyên cười ẩn ý.– Việc này không giống…– Thôi nào, cũng không có gì quá khó khăn.
Chỉ là nhờ em đi qua đó đưa tài liệu rồi quay về chứ có phải bảo em học luôn ở đó đâu mà sợ.
Phải không? – Quyên tiếp tục.Cứ thế, Quyên và Hà dồn dập nói khiến cô không còn cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Hai người này thật đáng sợ.
Một người đấm, một người xoa để dồn người khác vào đường cùng.
Giờ cũng đã lỡ đồng ý rồi, biết phải làm sao đây.Nhìn Hà và Quyên mỉm cười bỏ đi, mà trong lòng càng thấy nặng nề.
Cô lại trót dại một lần rồi, đành phải đi thôi.
Chắc cô và anh ta không có duyên tới mức có thể gặp nhau suốt đâu hoặc là do cô thầm cầu mong là thế.Xuân bước thật chậm trên đường tới khu B nhưng khi vừa tới thì cô lại chạy như bay tới văn phòng của giáo viên với hi vọng nhỏ nhoi là không phải gặp bất kì những việc gì tương như như lần đầu tiên cô tới khu B.Chẳng biết tại sao mà từ khi bước vào đây, cô cứ có cảm giác không thoải mái chút nào cả.
Chắc tại việc ngày hôm ấy cứ ám ảnh cô tới bây giờ.Đúng là đôi khi, người tính không bằng trời tính.
Dù định là chỉ tới đưa tài liệu xong là đi ngay nhưng tới giờ cô vẫn không thể đi được.
Lí do đơn giản là vì cô phải ở lại giúp một số giáo việc vài việc lặt vặt… may cũng chỉ là những việc loanh quanh trong văn phòng.Không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng cô đã hoàn thành hết công việc và cũng tạm quên đi nỗi lo vu vơ kia.Đi khỏi văn phòng, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn nhưng nó không kéo dài được lâu khi trước cô nghe tiếng bước chân chậm rãi từ đâu vang lên.Tại sao cô thấy bất an.
Trong lòng bồn chồn, không yên.
Là do cô lo lắng quá nên nó vậy sao?Vội vàng núp sau bức tường, len lén nhìn ra… Một thoáng trái tim cô trùng xuống.
Là…là người con trai hôm qua, chưa kể còn có cà Thiên và Hiển – hai người bạn thân của anh ta nữa.
Tại sao cô và anh lại có “duyên” như thế chứ?May là anh ta chỉ đi ngang hành lang này.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lùi lại ra sau…Rầm…Xuân tái mặt lại.
Ai lại để chiếc chổi ở đây chứ? À, không phải nói là tại sao cô lại ngốc nghếch khi trốn đúng chỗ nhà kho đựng đồ để rồi hậu đậu làm rối tung tất cả mọi thứ lên.
Mong là anh ta sẽ không chú ý.
Phải không nhỉ?Cô len lén ngó ra khỏi bức tường.
Trái tim thoáng trùng xuống.
Ánh mắt sắc lạnh của anh ta hướng về phía cô.
Nụ cười nửa miệng mang theo chút cười cợt, thích thú như một con dã thú nhìn thấy con mồi của mình.Cô hốt hoảng lùi lại, không kịp suy nghĩ gì mà chỉ biết cắm đầu mà chạy.
Phải, cô phải chạy ra khỏi đây ngay lập tức.Nhìn dáng người nhỏ bé của người con gái kia gồng mình bỏ chạy, thật không khỏi khiến anh buồn cười.
Chạy trốn? Cô nghĩ nó có ý nghĩa gì chứ.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 112- 119 (25)
– Bật camera lên, tìm xem con chuột bé nhỏ của chúng ta đi đâu rồi nào.
– anh cười nhàn nhạt.
– Có hứng thú tới thế sao? – Thiên hỏi vu vơ.
– Tất nhiên rồi.
Cậu không thấy dạo này quá chán sao? – anh khẽ nhếch mép cười.
– Cũng phải.
Lâu lâu mới có gì đó chơi mà.
Phải thử xem món đồ chơi mới có vui không đã.
– Hiển thích thú chen ngang.
– Phải.
– người con trai kia vươn vai rồi bình thản đi về phía người con gái kia vừa chạy trốn.
Ánh mắt chăm chú nhìn màn hình camera từ chiếc điện thoại.
Thật dễ dàng để tim ra con mồi này.
Chắc cũng phải vận động một chút chứ nhỉ.
Xuân dừng chân tại một chỗ nghỉ mệt.
Toàn thân run rẩy, không thể kìm chế được nổi sợ hãi trong lòng.
Tại sao, cô lại gặp được anh ta chứ.
Mỗi lần gặp là một cảm giác không thoải mái chút nào.
Mong là anh ta không đuổi được tới đây.
Từ nãy giờ, cô chưa thấy ai chạy theo mình.
Có lẽ là họ sẽ không tìm ra hoặc sẽ là không muốn tìm cô nữa.
Hơn nữa anh ta cũng vừa xuất viện, chắc không dư sức để đuổi theo.
Ít nhất là cô hi vọng thế.
Nghỉ một lúc lâu, lấy lại tinh thần rồi cô mới quyết định ra về.
Mọi thứ có vẻ yên ắng, dù hơi kì lạ một chút nhưng chắc sẽ không sao.
Đứng dậy, phủi váy cho sạch rồi bình tĩnh đi ra khỏi chỗ trốn.
Bước chân khựng lại khi nhận ra có người chắn trước mặt mình.
Là… là cậu bạn thích Gameboy tên Hiển thì phải.