Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215045

Bình chọn: 7.5.00/10/1504 lượt.

tâm trạng của Hương có thể điều khiển được hắn.

Nếu Hương tỏ ra nhu mì và ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ nói rất nhiều và ra lệnh cho Hương làm theo yêu cầu của hắn. Lúc đó hắn có thể là một ông chủ bá đạo nhưng hắn còn cảm thấy vui và hạnh phúc.

Còn bây giờ, hắn cảm thấy lạc lõng, cô đơn và buồn bã.

Hắn thấy mình đang rơi xuống một cái hồ đầy chông gai và những ngọn giáo nhọn hoắt.

Hắn sắp ghẹt thở vì chết đến nơi.

Hắn tự hỏi hắn có nên dơ tay đánh Hương không ?

Câu trả lời lúc này là không.

Hắn không thể làm thế, hắn đang yêu Hương, bảo vệ và che chở cho Hương còn không được, làm sao hắn có thể nhẫn tâm đánh Hương và hành hạ Hương.

Nếu không đánh Hương hay là hắn quát Hương, hét Hương trả lời hắn và chú ý đến hắn.

Vô ích !

Hương bây giờ đã tạm thời bị điếc, mỗi lần hắn quát hay hét, Hương chỉ thờ ơ nhìn hắn, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn như đang nhìn một đứa trẻ con đang cố làm nũng để mẹ nó chú ý đến nó.

Có chết hắn cũng không hạ mình như thế.

Cuối cùng hắn hết cách, hắn chỉ còn biết ngồi im, gác chân lên thành ghế của Hương và lắng nghe nhịp tim đập như những hồi trống xung trận của mình.

Tâm trạng hắn lúc này cực kì rối loạn, hắn không thể suy nghĩ được gì, cũng không biết mình nên làm thế nào cho phải.

Hắn đang điên lên vì tình.

Giờ ra chơi, theo thói quen thế nào hắn cũng hò sai Hương đi mua thức ăn cho hắn.

Bàn tay hắn vừa mới thò vào túi quần lấy tiền. Phong bì tiền dày cộm nhắc cho hắn nhớ, Hương đã trả tiền để mua được tự do của mình.

Hương không còn là nô lệ của hắn nữa. Hương giờ là một công dân không phụ thuộc vào ai, cũng không nợ ai.

Hắn xìu xuống như một dòng dung nham bị nước biển làm cho đóng băng.

Bàn tay hắn rút ra khỏi túi quần, từng giọt mồ hôi rỉ qua kẽ chân lông làm tay hắn nhớp nháp khó chịu.

Hắn hết xoa tay, lại dùng khăn tay chùi lòng bàn tay như sợ bẩn.

Hắn đang bối rối, đang lo lắng và đang khổ sở.

Mắt hắn vẫn không làm sao mà dứt ra được thân hình ngồi cứng đờ trên ghế của Hương. Hắn mong Hương quay xuống nói gì với hắn, hay cười với hắn một cái cũng được.

Hắn chờ mãi, chờ mãi, nhưng Hương không có phản ứng gì.

Cả lớp chú ý đến những hành động kì lạ của hắn. Họ thấy công tử nhà họ Cao đang bồn chồn như đang ngồi trên đống lửa, hay đang lo sợ chờ ngóng tin tức của một người thân đang được bác sĩ mổ trong phòng bệnh.

Họ không ngờ công tử lạnh lùng và cao ngạo như hắn cũng có tâm trạng như thế này.

Họ chỉ có thể thốt nên năm từ.

Thật không thể nào hiểu nổi !

Hương đút sách vở vào trong cặp. Đeo ngang vai, Hương đứng lên.

Nhìn bàn chân chắn ngang ghế của hắn. Hương lạnh lùng bước qua như bước qua một khúc cây chắn ngang đường.

Hương bỏ đi thẳng mà không thèm liếc mắt ngang nhìn hắn lấy một cái. Đối với Hương mà nói, hắn bây giờ giống như một bệnh dịch nên cần phải tránh xa.

Hắn ngồi chết lặng trên ghế.

Hắn thấy mình chẳng khác gì một vật vô tri vô giác nên đối với Hương không có một chút ý nghĩa gì.

Tại sao Hương lại thay đổi thái độ với hắn một cách chóng mặt như thế ?

Mới hôm trước, Hương và hắn còn mặn nồng, còn quấn quýt vui đùa bên nhau.

Sao hôm nay Hương chẳng những không tỏ ra động tâm mà đến liếc một cái còn lười, cười một nụ còn tiếc, không buồn nói thêm lời nào đã phất tay đi thẳng !

Hương thực sự coi hắn như một người xa lạ, như một người đã chết, hay một cái cây mọc bên đường ?

Hắn cao ngạo, hắn lạnh lùng, hắn chưa từng xuống nước năn nỉ và cầu xin ai là tính cách của hắn nhưng hắn là con người, hắn có trái tim, một khi hắn đã yêu thì tính cách, lòng tự tôn của hắn không là gì cả.

Ngay sau khi Hương vừa rời khỏi lớp, bọn bạn vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì những hành động kì lạ của hắn, hắn liền đứng dậy và nối gót đi theo Hương.

Đối với hắn mà nói, có được Hương quan trọng hơn mọi thứ trên đời.

Hương không thể tập trung học nên nhất quyết hôm nay sẽ là lần đầu tiên trốn tiết đi về nhà.

Hương cần tránh xa hắn ít nhất có thể.

Ngồi học cùng một lớp, gần sát bàn, cùng thở chung một bầu không khí và sống cùng một không gian với hắn khiến Hương có cảm giác mình giống như một đống rơm sắp sửa bị ngọn lửa trong cơ thể hắn thiêu đốt và tàn phá.

Hương đi mãi về phía cuối sân trường, chỉ còn mấy bước nữa, Hương đi được vào lán xe để lấy xe đạp điện.

Một bàn tay ấm nóng và run rẩy nắm chặt lấy tay Hương rồi lôi Hương quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm hơn biển rộng, xanh thẫm hơn màu lá trong khu vườn mà Hương yêu.

Hắn nhìn như thôi miên vào mắt Hương.

Ánh mắt tràn đầy uất hận, lo lắng và sợ hãi.

_Cô nói đi ! Tại sao đột nhiên cô lại không muốn làm nô lệ của tôi ? Có phải vì tôi đối xử với cô không tốt nên cô thay đổi ?

Hắn mất hết kiên nhẫn, cuối cùng hắn cũng phải mở miệng lên tiếng hỏi Hương nguyên nhân tại sao lại muốn rời xa hắn.

Hương không nói gì, cũng không muốn giải thích gì.

Hương có thể nói gì đây.

Chẳng lẽ Hương nói rằng vì tôi trông thấy anh ôm hôn cô tình nhân cũ, vì tôi ghen với cô ta, vì tôi cảm thấy tự tị, vì tôi không muốn làm trò chơi của anh nữa nên tôi mới trả lại anh tiền và kết thúc giao kèo của


Lamborghini Huracán LP 610-4 t