
Hương. Hương vùi khuôn mặt đầy nước vào ngực áo Phong.
Hai tay nắm lấy hai vạt áo trên sườn Phong.
_Cậu nợ anh ấy bao nhiêu. Cậu cứ nói ra đi. Tôi sẽ cho cậu vay để trả anh ấy.
Hương sợ hãi vội đẩy Phong ra. Hương giật mình không ngờ chỉ vì phút yếu lòng, hốt hoảng và kinh sợ, Hương đã nói hết sự thật cho Phong biết.
Phong luôn thắc mắc lí do vì sao Hương lại luôn nghe lời Vũ, hóa ra tất cả chỉ vì Hương nợ tiền của Vũ. Nay Phong đã biết rồi, Phong không thể bỏ trường hợp này.
Phong muốn cứu lấy tinh thần và cơ thể Hương khỏi bị Vũ hành hạ. Trước đây Hương không có tình cảm với Vũ đã khổ như thế rồi, nay Hương đã có tình làm sao Hương chịu được cảnh ngày nào cũng bị Vũ hò sai, làm sao Hương có thể giả vờ như không biết gì khi luôn nhìn thấy hắn và cô gái kia suốt ngày tay trong như một đôi sam.
Phong vỗ nhẹ vào lưng Hương như vừa an ủi, như vừa động viên Hương hãy dũng cảm lên.
_Cậu đã yêu anh ấy rồi đúng không ?
Những lời nói của Phong chẳng khác gì giáng một đòn sấm sét đánh thẳng vào trái tim Hương.
Trái tim Hương vỡ tan, từng mảnh pha lê rơi tan tành trên mảnh đất.
Bàn chân mang đẩy vẩn đục và bụi trần của hắn đã vô tình xéo nát trái tim thuần khiết và trong sáng của Hương.
Dấu mặt trong lòng bàn tay. Hương khóc như chưa bao giờ được khóc.
Hương quá đau khổ.
Phong đứng lặng nhìn Hương, trái tim Phong cũng muốn hòa tan theo từng giọt nước mắt của Hương.
Tình si giống như một kẻ uống quá nhiều rượu, chìm đắm quá nhiều vào đam mê nên không thể nào dứt ra được.
Hương đã yêu hắn đến không còn đường để quay về. Trái tim Hương đã hoàn toàn trao cho hắn.
Dù bị hắn chà đạp không tiếc, nhưng cũng giống như một cánh hoa mỏng trong gió bão, lá có thể tan tác, gió có thể cuốn bay nhưng hương thơm mà nó để lại thì mãi mãi vẫn ngát hương.
Hương không muốn vay tiền của Phong, không muốn mắc nợ Phong thêm nữa, nhưng cuối cùng lí trí của Hương đã thắng.
Hương có thể nợ tiền, nợ ân tình của Phong nhưng không thể đem tình cảm và trái tim của mình ra để chơi đùa.
Hương không dám ở bên cạnh hắn thêm một giây, một phút nào nữa.
Hương đã lạc vào bến mê, đã yêu điên cuồng, đến lúc bàng hoàng tỉnh mộng mới hay rằng mình đã yêu hắn, đã trao cho hắn tất cả những tình cảm nồng nàn, trong sáng và thuần kiết của mối tình đầu.
Trái tim Hương đã được đút trong một tủ kính, vừa sạch sẽ vừa ấm nóng, nhưng nay vì hắn, trái tim Hương lúc nào cũng thổn thức vì khóc, vì đau, vì sầu và vì hận.
Hương không thể nào quên được hắn, cũng như không thể nào tha thứ cho những gì mà hắn đã gây ra.
Hương sẽ vẫn mãi nhớ và vẫn mãi khắc khi những gì mà hắn đã chà đạp lên nhân phẩm, lên trái tim và lên cơ thể mình.
Sáng hôm sau, Hương vẫn đi học như thường lệ.
Nếu mọi hôm Hương lơ mơ như say ngủ thì hôm nay, Hương không cười, không nói gì ngay cả một câu chào cha mẹ và mỉm cười với em trai Hương cũng quên.
Hương khóc suốt đêm hôm qua nên mắt Hương xưng đỏ, rèm mi mọng đầy nước, đôi môi nhợt nhạt không còn sắc hồng nữa.
Tuấn cảm nhận được nỗi đau và nỗi buồn của chị gái nên trên đường đến trường không hề mở miệng nói một tiếng, không thắc mắc hỏi lí do tại sao Hương lại buồn thảm như thế kia.
Vòng tay Tuấn ôm lấy eo Hương như muốn che chở, như muốn động viên và khích lệ trái tim vỡ nát của Hương.
Hương cảm kích hành động đầy tình người và dịu dàng của em trai. Vòng tay của Tuấn đã mang lại ánh nắng của mặt trời trong đêm đông cho Hương.
Một vòng tay, một trái tim, một sự đồng cảm còn mạnh mẽ hơn gập vạn lần một câu nói mà không đem lại một lợi ích gì.
Tuấn đúng la một cậu em trai tốt bụng và đáng yêu. Tuấn đã hiểu Hương lúc này cần gì và muốn gì.
Hương rơi lệ vì cảm động.
Đến cổng trường tiểu học Minh Tâm. Tuấn xuống xe.
Nếu mọi khi Hương vẫy tay và mỉm cười chào em trai thì hôm nay, Hương ôm lấy em trai.
_Cảm…cảm ơn em.
Tự đáy lòng mình, Hương chân thành thốt nên mấy lời cảm ơn đến em trai. Hai giọt nước mắt trong veo rơi xuống vai em trai.
Cánh hoa rơi lả tả trong gió, hương hoa bị gió cuốn bay xa.
Lúc này Hương không còn giữ được lại gì cho mình, Hương chỉ còn giữ lại được chút tình thân, chút tình bằng hữu, chút tự tôn của chính mình.
Từng chút, từng chút một ấy đã giữ Hương ở lại với nhân gian.
_Chị đừng buồn, em tin là chị sẽ sớm vượt qua được.
Thằng bé dịu dàng thốt nên một câu đã đánh tan sương mù trong lòng Hương.
Vòng tay Hương chặt dần. Hương ôm siết lấy thằng bé.
Hương hít lấy hương thơm trong sáng, thơ ngây không vẩn đục của thằng bé. Trước đây Hương cũng là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên, từ khi nếm mùi vị của ái tình, Hương đã biến thành một cô bé suốt ngày sầu khổ.
“Cảm ơn em”
Lại thêm một lần nữa, Hương thì thầm câu cám ơn ấy. Đối với Hương mà nói, dù có nói hàng trăm hàng nghìn lần, Hương vẫn còn thấy chưa đủ.
Hương đứng lặng trong gió nhìn em trai cùng các bạn đi vào trong sân trường, từng chiếc lá vàng rơi chao nghiêng bay liệng xuống trước mặt Hương.
Đôi hài của Hương vô tình giẵm lên những chiếc lá vàng.
Hương ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh, từng đám mây màu trắng tạo thành những hì