
ăm, mà dù có cũng không có ai đủ giàu để mua xe ô tô.
Không hiểu vị khách lần này đến nhà Hương là ai mà có vẻ sang trọng quá ?
Mở rộng cánh cổng, Hương dắt xe đạp điện vào trong.
Tiếng của thằng Tuấn vang lên giống như một con cún con kêu lên mừng rỡ khi thấy chủ của mình đã về.
_Chị mau lên, bố mẹ đang chờ chị ở trong nhà !
Hương thấy thằng em trai hấp tấp vội vàng, kêu gọi rồi nắm lấy tay mình lôi đi, Hương càng nghi hoặc muốn biết vị khách này là ai.
_Ai thế hả em ?
Hương không nhịn được nên phải hỏi cho rõ ngọn nghành.
_Chị cứ vào nhà đi rồi biết !
Thằng Tuấn nói nửa kín nửa hở càng khiến Hương tò mò hơn.
_Nào em nói đi ! Rút cuộc người đến thăm nhà mình là ai ?
Nét cười trên mặt Tuấn xìu xuống.
_Chị nhớ là không được khóc khi biết được sự thật đâu đấy. Trong lòng em lúc nào cũng coi chị là chị gái của em.
Hương mở to mắt nhìn thằng em trai. Hương hoàn toàn không hiểu nó đang nói gì nữa. Sao tự dưng nó bảo lúc nào cũng coi Hương là chị gái của nó là sao ?
Chẳng phải Hương là chị gái của nó là gì ?
_Em có bị làm sao không đấy ?
Hương ngơ ngác nhìn thằng em trai như một kẻ lần đầu tiên mới trông thấy một con hổ.
_Chị có bị làm sao không thì có ?
Hương đang dùng ánh mắt nửa như khiếp sợ, nửa như tò mò nhìn thằng em trai nên Tuấn phì cười.
_Nhìn mặt chị kìa, nếu ai không hiểu lại tưởng chị bị phong ấn nên tạm thời bị bệnh điên.
Tuấn cười sằng sặc.
_Em…dám….!
Hương cố tình kéo dài giọng, tay dơ lên cao như chuẩn bị đánh thằng em trai.
Tuấn bỏ chạy thật nhanh vào trong nhà. Hương vội vã đuổi theo sau. Hai chị em đang mải nghịch nhau nên hoàn toàn quên là trong nhà đang có khách.
Tuấn chạy biến vào trong phòng rồi núp sau lưng bà Dung.
Hương hung hăng đuổi theo thằng em trai, đến cửa phòng khách, Hương lập tức hạ tay xuống, ánh mắt lo sợ nhìn hết bố mẹ rồi lại quay sang nhìn ông khách lạ lẫm đang tò mò nhìn mình nửa như đang đánh giá, nửa như đang yêu thương, nửa như đang hối hận.
Khi bắt gặp ánh mắt của ông khách, Hương thấy có một tình cảm ôn nhu, ấm ấp len lỏi nhẹ vào lòng.
Ánh mắt ông ngập tràn tình cảm. Ông ta đang dùng ánh mắt của một người cha để nhìn một đứa con gái.
Hương run sợ vội thu ánh mắt của mình lại. Hương không dám nhìn ông ta thêm.
_Chào…chào bác…!
Hương lễ phép gật đầu chào ông khách, mặc dù không hiểu ông ta là ai nhưng vì lịch sự Hương vẫn mở miệng chào hỏi.
_Chào…chào cháu !
Ông ta run run, mắt đỏ hoe, mắt nhìn Hương không rời, ông ta như thể đang cố kiếm tìm một hình bóng đã mất qua hình dáng của Hương.
Hương định rút lui. Bà Dung lên tiếng ngăn cản.
_Con ngồi xuống đi. Bố mẹ có chuyện muốn nói với con.
Giọng bà sắc lạnh không một chút tình cảm. Hình như bà đang kích động.
Mồ hôi lạnh bắt đần rịn ra khắp cơ thể, Hương run rẩy không yên.
Tự xét bản thân không làm chuyện gì có lỗi, tại sao bà Dung lại dùng thái độ khủng bố để nói chuyện với Hương ?
Mặc dù muốn nhanh chóng trốn đi nhưng Hương không dám làm trái lời của bà Dung, Hương đành ngồi xuống.
Người đàn ông kì quái kia vẫn cứ nhìn Hương mãi khiến Hương khó chịu không yên. Nếu không vì để ý đến tuổi tác của ông ta, Hương lại tưởng ông ta đang để ý đến mình.
Ánh mắt của ông ta chưa lúc nào rời khỏi cơ thể và khuôn mặt của Hương.
Mặt Hương hết nóng rồi lại lạnh.
Hương hoàn toàn không hiểu gì.
_Con có biết đây là ai không ?
Bà Dung hỏi Hương, ánh mắt nhìn người đàn ông kia như muốn băm ông ta thành muôn nghìn mảnh.
Hương tự dưng bị hỏi một câu hỏi không nằm trong dự đoán và tư liệu của mình làm sao Hương có thể trả lời được.
Người đàn ông kia, Hương mới chỉ gặp lần đầu, ngay cả tên tuổi của ông ta, nhà ông ta ở đâu, làm gì Hương cũng mù tịt.
_Con…con chịu.
Mỗi lần Hương bị dồn vào đường cùng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra theo quán tính và thói quen, tật nói lắp bắt đầu hoành hành.
Hương đúng là có quá nhiều tật, và thói quen nhu nhược cần phải bỏ.
_Sao ông không trả lời cho nó biết ?
Bà Dung khinh miệt hỏi ông khách.
Ông khách cố đè nén cơn xúc động mạnh. Cầm ly trà, ông ta nhấp một ngụm, ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi khuôn mặt Hương.
Hương thấy ông ta cứ nhìn mình mãi, Hương bắt đầu cảm thấy bực bội.
Chứng kiến kiểu nói chuyện và đem con gái ra ngồi đối chất với ông khách lạ này của bố mẹ, Hương liên tưởng đến cảnh các cô gái bị bố mẹ gả bán cho mấy ông khách Đài Loan về làm vợ bé.
Hương khiếp sợ với những ý nghĩ không hay ở trong đầu. Hương mong những gì mà Hương nghĩ chỉ là do đoán mò, nếu đây mà là sự thật, Hương chắc chỉ có nước chết.
Đặt ly trà xuống bàn, ông khách mở lời.
_Tôi biết là cô hận tôi, nhưng việc cô ấy bỏ đi và chết ngay sau khi sinh con tôi hoàn toàn không biết. Tôi đã đi tìm cô ấy hơn mười năm nay, tôi luôn hy vọng là có thể tìm được mẹ con cô ấy nhưng đáng tiếc cô ấy đã vĩnh viễn ra đi rồi.
Khi nói những câu này giọng ông khách thê lương và buồn bã khôn tả, giống như một kẻ không nhà không cửa đang vùi mình trong gió bão.
Những lời nói của ông khách đã tác động đến Hương, Hương chăm chú lắng nghe, lòng Hương quặn đau, trái tim thổn thức như đang khóc