Teya Salat
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215004

Bình chọn: 9.5.00/10/1500 lượt.

g.

Hắn hoàn toàn say, hoàn toàn lạc lối trong ánh mắt của cô ta.

Đúng là mỹ nhân thì khó ai có thể chống đỡ được sức hút và mị lực mê người toát ra từ cơ thể, ánh mắt và khuôn mặt của cô ta.

Thêm một lần nữa, hắn lại đem Hương ra làm trò đùa.

Nước mắt Hương rơi như mưa tuôn xuống hai gò má trắng mịn.

Tự nhận mình không phải là một mỹ nhân, cũng không phải là một đại tiểu thư của một gia đình giàu có. Trên mọi phương diện, Hương không thể nào sánh được với cô ta.

Hắn chọn cô ta mà bỏ rơi Hương cũng đúng. Hương không trách hắn, hận hắn, Hương chỉ thương hại cho bản thân mình phận mỏng và số không may.

Dắt xe đạp điện đi qua chỗ hắn và cô ta đứng, Hương thấy cả hai vẫn còn đứng lặng nhìn nhau.

Hương đã nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân.

Một nụ cười khiến tất cả mọi người đàn ông trên đời này phải đảo điên, khiến cho một cụ già không còn xuân tình cũng phải khen là đẹp, khen là xinh.

Hương đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn nhìn cô ta như thể hận không nuốt hết được khuôn mặt, ánh mặt, nụ cười của cô ta. Hương biết hắn đã bị nhấn chìm sâu xuống men say rồi nên không thể tỉnh dậy được nữa.

Hắn sẽ say, sẽ quên, sẽ không còn để ý và làm phiền đến một cô nô lệ như Hương nữa.

Tiên nữ, thiên thần bé nhỏ của hắn đã về. Hắn sẽ giữ lấy cô ta.

Mặc dù tự nhủ là mình không khóc, không rơi lệ nhưng con người yếu đuối và hay mềm lòng trong Hương không thể ngủ yên.

Từng giọt nước mắt của Hương giống như sương xa, giống như một giọt nước mắt trong mùa đông lạnh giá.

Cơ thể Hương, trái tim Hương đã rét buốt rồi, Hương càng khóc, càng thấy mình lạnh giá, càng thấy mình buồn đau hơn.

Hương và vuông đất Hương đang đứng như bị dính keo với nhau. Mặc dù lí trí thúc giục là hãy mau đi ra khỏi đây, mau thoát khỏi bể khổ ải của ái tình nhưng Hương không thể nhúc nhích, không thể động đậy.

Tay bóp chặt ghi đông tay lái, mắt nhìn hắn và cô ta không rời, từng cơn gió mang theo hơi lạnh không ngừng xâm nhập vào cơ thể Hương.

Hương sợ rằng mình sắp lăn đùng ra đây vì gió độc, vì bản thân không còn chịu đựng thêm được bất kì đả kích nào nữa.

Cuối cùng hắn và cô ta cũng rời đi, nụ cười vẫn nở trên môi cô ta, tay cô ta ôm lấy cánh tay hắn.

Hắn không quay lại nhìn Hương, cũng không để ý đến Hương. Trong lòng hắn lúc này căn bản là không có Hương.

Hắn hoàn toàn quên mất Hương là ai rồi.

Nhìn hình bóng hắn và cô ta đi dần xa, cuối cùng khuất hẳn. Hương từ từ khụy xuống đất. Hương gục mặt khóc trong lòng bàn tay.

Tiếng giày lộp cộp vang lên trên nền gạch khiến Hương chú ý, Hương tưởng hắn quay lại nên vội vàng lau nước mắt và đứng lên nhưng không phải là hắn mà là Phong.

Phong mang lại hơi ấm của mùa hè, mang lại niềm tin cho một người mất phương hướng và bị tổn thương nặng nề như Hương.

_Cậu không sao chứ ?

Nét mặt Phong tràn ngập lo âu và quan tâm.

_Không…không sao !

Hương nở một nụ cười héo rũ như một cái cây lâu ngày không được tưới nước.

Mặc dù biết là mình cười trông càng thê thảm, càng buồn bã hơn nhưng Hương không muốn Phong phải lo lắng cho mình.

_Cậu đừng buồn. Mọi chuyện rồi sẽ qua cả thôi.

Phong dự định nói với Hương rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ thốt được mấy lời ấy rồi im bặt.

Hương nhìn vào ánh mắt ngập tràn tình người và thân ái của Phong.

_Cảm…cảm ơn cậu vì tất cả mọi chuyện. Nếu không có cậu không biết cuộc sống của tôi còn tồi tệ đến mức độ nào nữa.

Ánh mắt Hương long lanh đầy lệ, mặt Hương tái nhợt, đôi môi kém tươi. Trông Hương thật tiều tụy.

_Cậu định ở đây học là đi về ?

Phong chú ý đến chiếc cặp đang được đeo trên vai Hương.

_Tôi muốn đi về.

_May quá ! Cậu có muốn đi uống nước với tôi không ?

Nhìn thái độ hớn hở vui mừng của Phong. Hương thấy lòng nhẹ nhõm được đôi chút.

_Không phải hôm nay cậu lại trốn học đấy chứ ?

_Thôi nào bà cô già khó tính. Có chịu đi uống nước với tôi không ?

Phong vừa nói vừa nheo mắt tinh nghịch như trẻ con, thậm chí còn đi xung quanh Hương như một con gà mái mẹ đang kêu cục tác gọi con của mình.

Hương bật cười.

Tiếng cười vứa thoát ra khỏi cổng họng. Bao nhiêu ưu phiền hầu như đã giảm được một nửa.

Tất cả đều phải nhờ một người bạn tốt bụng, tâm lý và hiểu chuyện như Phong.

Hương tự nhủ với chính mình. Dù không có được tình yêu nhưng Hương cũng không phải sống cô độc, Phong luôn ở bên cạnh Hương, luôn giúp đỡ và luôn động viên Hương.

Đối với Hương mà nói, đó cũng là một ân huệ mà ông Trời ban cho Hương.

Hương nhận lời cùng Phong đi uống nước.

Tình cảm giữa hắn và Hương đang chia thành hai con đường khác nhau.

Buồn bã và cô đơn, dòng nước mắt lúc nào cũng lăn dài trên má.

Đi chơi cùng với Phong có thể mang lại nụ cười tạm cho Hương nhưng không thể xua tan hết mọi đau khổ đang chồng chất trong lòng Hương.

Hương ước mong có thể đi đâu đó thật xa, có thể tạm thời không gặp hắn và làm cách nào đó để quên được hắn.

Hương cần quên, cần xóa bỏ hình ảnh của hắn trong trái tim mình.

Sáng nay sau khi đi học về, Hương kinh ngạc khi nhìn thấy có một chiếc xe ô tô con đang đậu trước cổng.

Hương ngơ ngác nhìn đến ngẩn ngơ. Nhà Hương từ trước đến nay hiếm có khách đến th