
nh thù kì quái đang nhàn nhã bay, từng đàn chim đang ríu rít hót vang đón chào một ngày mới.
Một chiếc, hai chiếc lá vàng, ba chiếc theo gió đang đậu trên tóc, trên bộ quần áo Hương.
Sờ tay lên ngực, Hương thấy nhịp đập trái tim vừa chậm vừa run rẩy như đang cố nắm lấy sự sống còn sót lại.
Phải chăng trái tim cũng cảm nhận được nỗi đau của chủ nhân nó, phải chăng nó cũng đã sớm héo tàn và héo rũ như những chiếc lá vàng kia ?
Lần đầu tiên Hương không còn sợ hãi, lần đầu tiên Hương bị nỗi đau không chế, lần đầu tiên Hương mong mình nhanh được giải thoát, lần đầu tiên tâm trí Hương đã hoàn toàn thoát xác.
Hương đang trôi vào vô định.
Hương ước mình không phải đi học, không phải đến trường nhưng cuối cùng Hương vẫn phải đi, vẫn phải đến.
Hương vẫn còn một món nợ chưa trả.
Đến cổng trường đại học Thiên Tân, ác quỷ đang bồn chồn và lo lắng chờ Hương trước sân trường.
Trái ngược với thái độ hùng hổ và lạnh giá mọi hôm, hôm nay hắn hoàn toàn biến thành một kẻ vừa làm chuyện xấu nên sợ bị bắt quả tang.
Hắn đang run sợ, hắn sợ Hương sẽ bỏ hắn.
Đi qua cánh cửa màu xanh nhạt, Hương xuống xe.
Từng bước, từng bước, Hương lững thững dắt xe vào trong sân trường.
Một thân hình cao lớn, rắc chắc, phong độ và tiêu sái đứng chắn trước mặt Hương.
Không cần phải ngẩng mặt lên nhìn, Hương cũng biết người đang đứng chắn trước mặt mình là ai. Mùi nước hoa, mùi đàn ông nam tính của hắn đã ám ảnh Hương, đã khắc sâu vào tâm trí Hương, có hết cả đời này Hương cũng không làm sao mà quên được.
_Tôi muốn nói chuyện với cô.
Bắt đầu như thế, mở lời như thế mới giống ác quỷ.
Hắn hoàn toàn không biết là tối hôm qua Hương và Phong đã đến nhà hắn và chứng kiến mọi chuyện.
Hương và Phong đến nhà hắn trong thầm lặng và ra đi trong thầm lặng nên hắn không hay cũng không có gì là lạ.
Họ giống như một tên trộm, giống như một con mèo đi rình hai con chuột nhắt nên không thể phát ra tiếng động.
Hay họ giống như một con con thỏ con không dám đánh thức một con sư tử đang say ngủ vì sợ khi nó thức giấc nó sẽ ăn thịt cả hai.
Từ từ, bình thản, Hương ngước mắt lên nhìn hắn.
Ánh mắt Hương u oán, sầu khổ, nuối tiếc, đau thương.
Một ánh mặt buồn nhưng đẹp não nùng lung linh rực sáng như một ngôi sao xa xăm chỉ vừa mới lóe sáng đã vội vụt tắt.
Khi bắt gặp ánh mắt Hương, hắn không tài nào dứt ra được, hắn hoàn toàn đóng băng, hơi thở đứt quãng, trái tim hắn lạc lối, mặt hắn đỏ lên.
Đây là thái độ của một kẻ vừa mới hôn cô nhân tình cũ đến quên hết mọi thứ sao ?
Không lẽ hắn là một kẻ đa tình ?
Đối với Hương, hắn cũng không thể bỏ mà đối với cô ta vẫn còn luyến tiếc nên sẵn sàng dang rộng vòng tay để cô ta lao vào ?
Có quá nhiều câu hỏi, Hương muốn dành cho hắn nhưng cuối cùng Hương không nói gì cả, điều duy nhất mà Hương làm là nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lần đầu tiên Hương không cảm thấy sợ, lần đầu tiên Hương có dũng khí đối diện với hắn.
Nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh thẫm nóng sáng của hắn, trái tim Hương đập hỗn loạn, nhiệt độ trong cơ thể tăng lên, đầu óc Hương lập tức trống rỗng.
Từng lớp sóng xô cao đang đập mạnh vào ghềnh đá, tiếng thét gào vang vọng vào tai Hương.
Biển xanh bao la đang gọi mời, Hương chỉ là một con thuyền bé nhỏ đang lênh đênh trên sóng dữ, đang vùng vẫy giữa biển khơi không một bóng người.
Hắn chính là biển, đôi mắt hắn, trái tim hắn, cơ thể hắn lúc thì sóng lặng, lúc lại dữ dội, lúc lại nổi lên giông bão nhấn chìm Hương xuống tận đáy đại dương.
Vì hắn, Hương đã chết ngột vì tình si. Vì hắn, Hương đã không còn một chút tự tôn. Vì hắn, Hương không thể yêu được ai, không còn tin vào tình yêu nữa.
Hương giống như một con chim sợ cành cong, giống như một kẻ bị dao găm vào tim nên nỗi sợ hãi vẫn còn dày xéo, vẫn còn ám ảnh.
Hương quay mặt đi, Hương không muốn nhìn hắn thêm nữa. Hương đã chịu đựng đủ đau khổ rồi.
Hương yêu hắn là sự thật, nhưng không muốn biến thành một con vật cưng của hắn suốt đời.
Hương không thể tự mình biến thành đồ chơi cho hắn giải trí. Hương mặc dù không có gì nhưng Hương không phải là cô gái không có phẩm giá, không có lòng tự trọng.
Hương chọn cách rời xa hắn.
Hương sẽ vẫn yêu hắn, và yêu hắn cho đến cuối đời, nhưng chịu ở bên hắn như một con vật thì nhất định không.
Lòng đã quyết Hương dắt xe đi.
Hắn nắm chặt lấy tay lái xe đạp điện.
_Tôi nói gì cô có nghe không ?
Hắn lại dở giọng uy quyền của hắn ra.
Mọi hôm, Hương sẽ run sợ, sẽ tái mặt, nhưng hôm nay Hương bị đau khổ không chế nên nhất thời cảm giác của Hương đã mất hết giống như một người bị tiêm thuốc tê hay bị bại liệt.
Những lời nói đáng sợ của hắn hoàn toàn miễn nhiễm với Hương. Hắn có dùng nhuyễn kiếm của hắn kè vào cổ Hương cũng thế thôi.
_Anh có thể buông tay ra được rồi chứ ?
Hương hoàn toàn lạnh, hoàn toàn băng giá.
Cơn gió thổi qua xào xạc làm bay chiếc khăn đang quàng trên cổ Hương, mái tóc đen dài rối bù đang vui đùa trên cổ, trên mặt Hương.
Trong mắt hắn lúc này, Hương giống như một mỹ nhân băng giá của mùa đông, một mỹ nhân bị chôn vùi trong lâu đài được xây dựng bằng băng của chính mình.
Hắn bắt đầu