Duck hunt
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215604

Bình chọn: 7.00/10/1560 lượt.

luống cuống.

_Chờ..chờ tôi một chút !

Hết kiên nhẫn. Hắn nóng nảy ngồi phắt dậy. Vừa hay lúc đó Hương cúi xuống.

_A….a….a !

Tiếng hét làm cả trường được một phen hoảng sợ vì tưởng có cướp hay đánh nhau. Nhưng sự thật không có gì cả. Chỉ là Hương và Vũ đã môi chạm môi.

Trong vòng một giây mặt hắn tái nhợt. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ được rằng, hắn đã hôn một con cóc xấu xí.

Hắn thô bạo xô mạnh Hương ra. Đứng bật dậy như lò xo, hắn kinh tởm dùng khăn lau sạch miệng và phỉ nhổ liên hồi như thể hắn vừa mới nuốt phải phân.

Hương ngồi ngây dại trên đất, mặt Hương từ màu đỏ chuyển sang màu xanh khi thấy hắn liên tục phỉ nhổ. Hương cảm thấy tủi nhục.

Mắt hắn nhìn Hương như muốn ăn tươi nuốt sống.

_Tốt nhất là cô nên biến đi đâu đó cho khuất mắt tôi. Nếu cô để cho tôi phải trông thấy cô. Chính tay tôi sẽ bóp chết cô.

Hắn đùng đùng thu gọn sách vở, dựng xe đứng lên. Nhìn mấy vết xước trên đầu xe. Mắt hắn như có lửa. Hắn giận run người.

Túm cổ áo Hương. Lôi Hương đến gần xe của hắn. Hắn nghiến răng.

_Cô nói xem ! Mấy vết xước này cô phải làm như thế nào ?

Hương run sợ nhìn mấy vết xước trên đầu xe hắn. Lệ Hương tuôn như mưa.

_Tôi… tôi sẽ đền tiền cho anh.

_Tiền ?

Hắn hừ lên một tiếng.

_Cô tưởng một kẻ nghèo kiết xác như cô có thể đền tiền cho tôi hả ?

Hắn nhếch mép.

_Cô có biết chiếc xe này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không ?

Hương lắc đầu như một cái máy. Bàn tay hắn hoàn toàn lạnh giá.

_Biết điều may tính toán cho xòng phẳng, nếu không có phải đến tận nhà cô đòi tiền, tôi cũng sẽ làm.

Mặt Hương trắng nhợt. Hương van xin hắn.

_Xin anh..anh đừng làm thế ! Đừng…đừng đi tìm bố mẹ tôi. Anh …anh nói đi tôi phải trả anh bao nhiêu tiền ?

_Mười triệu.

Hắn lạnh lùng phán một câu.

Hương nhũn người. Tai Hương lùng bùng. Mười triệu ! Chúa ơi ! Bố mẹ Hương phải làm trong vòng mấy tháng cũng chưa chắc được từng ấy tiền.

Hương thấy khó thở. Hương nghĩ chắc là mình sắp chết.

_Anh…anh đừng đùa. Mấy vết xước kia không thể đáng từng ấy tiền.

Bàn tay hắn càng ngày càng siết chặt cổ Hương.

_Cô có cần đi cùng tôi đến tiệm sửa xe để hỏi giá không ?

Hương không còn lối thoát nữa rồi. Đi đến tiệm sửa xe là hết.

_Tôi…tôi không thể trả anh ngay lúc này. Anh …anh có thể cho tôi trả dần được không ?

Miệng Hương khô đắng. Hương cầu mong là hắn không phải là một kẻ tuyệt tình.

Hắn cười lạnh.

_Khất nợ ? Cô tưởng tôi là ai ? Không nợ nần gì hết ! Tôi yêu cầu cô phải trả ngay !

Hương khóc nức nở.

_Tôi…tôi làm sao có nhiều tiền như thế ?

_Sao cô nói là cô sẽ đền tiền cho tôi ?

Nụ cười của hắn hoàn toàn lạnh, hoàn toàn được ướp bằng băng.

_Tôi…tôi có nói như thế nhưng…nhưng anh cũng phải từ từ.

_Từ từ ? Cô im ngay ! Bây giờ cô chỉ cần nói một câu thôi, cô có trả hay là không ?

_Có…có !

Hắn chìa tay.

_Đưa tiền đây !

Hương càng ngày càng khóc dữ.

_Tôi…tôi không có đủ tiền.

_Không đủ tiền ?

Hắn đã mất hết kiên nhẫn. Bây giờ trông hắn giống như một con sư tử điên.

_Nếu đã không có tiền, cô đừng nghĩ đến chuyện thương lượng với tôi. Chiều nay tôi sẽ đi tìm bố mẹ cô.

Hương đứng không còn vững nữa.

_Anh..anh làm ơn !

_Câm mồm ! Tôi sẽ bắt cô bồi thường đủ số tiền đó cho tôi thì thôi.

Hắn quát ầm lên. Mặt hắn chứa toàn sát khí. Hắn căm hận Hương. Nụ hôn đầu của hắn sao có thể trao cho một con cóc xấu xí như Hương.

Mắt hắn lóe lên những tia nhìn độc ác. Hắn quan sát con mồi đang đứng không vững trong tay hắn.

_Thôi cũng được. Tôi sẽ không bắt cô trả tôi đủ tiền bây giờ nhưng cô phải dùng sức để trả tôi.

Mắt Hương tràn đầy hy vọng, chỉ cần hắn không bắt Hương trả hết nợ và không tìm đến nhà Hương là được.

_Anh..anh muốn tôi làm gì ?

_Nô lệ !

Hắn thản nhiên nói như không.

Hương tái mặt.

_Đừng…đừng nói với tôi là…là anh lợi dụng chuyện này để hành hạ tôi.

_Cô thật thông minh. Đồng ý hay không là tùy cô. Cô mà dám cãi lại lời tôi. Tôi sẽ tìm đến nhà cô ngay.

Hắn thản nhiên thừa nhận như không có vấn đề gì to tát.

Nô lệ ! Hương tê tái nghĩ. Cả đời này của mình cũng không bao giờ ngóc đầu lên nổi sao ?

Nhắm mắt lại. Hít thật sâu. Hương đau khổ nói.

_Tôi..tôi đồng ý.

_Tốt.

Hắn phán gọn. Buông cổ áo của Hương ra. Ném cặp sách vào lòng Hương. Hắn ra lệnh.

_Từ nay về sau, cô phải làm tất cả mọi công việc do tôi sai khiến. Đừng có nghĩ đến việc chạy trốn hay bỏ việc. Một khi cô đã nói là đồng ý, cô đã không còn đường lui nữa.

Hương nhìn vào đôi mắt chứa toàn sát khí và khuôn mặt lạnh lùng như băng đá của hắn mà hãi.

Hắn ung dung dắt xe vào trong cổng trường. Kẻ xấu xố nào mà dám nhìn thẳng vào mặt hắn sẽ bị hắn trừng mắt nhìn lại. Bọn họ hốt hoảng đều tìm cách tránh xa. Ác ma đang hiện hình nên không ai dám ho he hay nói gì.

Cuộc sống địa ngục của Hương bắt đầu từ ngày hôm nay.

Giờ vào học. Hắn lạnh lùng đi trước, Hương thấp thỏm bước theo sau. Là nô lệ của hắn nên Hương phải mang cặp sách cho hắn, còn hắn không phải mang theo gì cả.

Bọn bạn học trong lớp tò mò nhìn cả hai. Hương cúi đầu không dám nhìn ai.

_Rầm !

Hắn đạp mạnh chân xuống mặt bàn Hương.

_Để cặp sách của tôi xuống bàn !

Ngh