Insane
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215592

Bình chọn: 9.5.00/10/1559 lượt.

ể thoát khỏi tôi sao ? Nằm mơ ! Cả đời này cô cũng đừng nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô, nghe rõ chưa ? Đừng có mơ !

Nữ nhân ghê tởm ! Uổng công hắn có lòng tốt cứu mạng đem về nhà và đối xử tử tế. Hắn còn đặt lòng tin vào Hương. Hắn tin rằng chỉ cần hắn không đối xử tệ bạc với Hương, Hương sẽ không phản lại hắn. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới việc, Hương lại tặng cho hắn một màn bỏ trốn thật chua cay.

Dáng vẻ nổi giận đùng đùng như muốn ăn thịt người kia làm cho Hương sợ đến mức toàn thân run rẩy, Hương nói trong tiếng khóc đến mức tiếng nói giờ chỉ nghe như tiếng khàn khàn.

_Tuấn Vũ, đừng như vậy ! Mau buông cô ấy ra ! Đã mấy tháng nay cô ấy chưa ăn gì, hiện tại thân thể cô ấy đang suy yếu. Cô ấy không chịu được hành động thô lỗ như thế.

Hạo Nhiên thương xót và lo lắng cho Hương.

_Mấy tháng không ăn gì ?

Lửa giận của Cao Tuấn Vũ lại càng thêm mạnh mẽ, không những không buông tay ra, trái lại hắn còn siết chặt gấp đôi. Hắn từ trước đến nay luôn luôn chuyên quyền, căn bản, bất luận cái gì cũng không được phép khiêu khích hắn.

_Cô thật to gan, bệnh còn chưa khỏi hắn, lẽ ra cô phải nằm nghỉ ngơi. Cô còn dám bỏ trốn trong trạng thái suy kiệt như thế này nữa !

_Tuấn Vũ. Mau buông cô ấy xuống !

Hạo Nhiên cuống cuồng cầu xin.

_Không được xin thay cho cô ta !

Ánh mắt phẫn nộ của hắn giống như muốn đem Hương chém thành mười bảy mười tám đoạn.

_Chính cô ta cũng không quan tâm đến sống chết của bản thân, cậu lãng phí nước bọt thay cô ta cầu xin tha thứ làm gì ?

_Anh… Anh thật là …!

Hạo Nhiên thấy ngăn cản vô hiệu, dứt khoát quay người rời đi. Anh ta nhắm mắt làm ngơ. Hy vọng khi bác sĩ tới, hai người đã tranh cãi xong và cho ra một cái kết quả.

Hương đã đau đến mức ý thức mơ hồ, nhưng vẫn còn cố gắng cầu xin.

_Van xin anh ! Làm ơn thả cho tôi đi !

_Thả cho cô đi ?

Hắn cười vang, lập tức hung hăng đem Hương vào nhà. Lên phòng ngủ của hắn, hắn ném mạnh Hương xuống nệm. Một chút sức lực Hương cũng không có, cho nên Hương bắt đầu hổn hển. Hắn ngã xuống người Hương, bàn tay to lớn chắc nịch vô tình ôm chặt lấy gáy Hương.

_Đương nhiên có thể !

Hắn cười lạnh phán một câu.

_Thật sao ?

Hai tròng mắt Hương tỏa ánh sáng lấp lánh. Hương vừa mừng vừa sợ. Hương quả thực không dám tin hắn lại đồng ý một cách dễ dàng như thế. Khẽ đưa mắt nhìn hắn. Hương run giọng hỏi.

_Anh thực….thực sự đồng ý thả cho tôi đi ?

_Cô vốn chỉ là con tin. Chờ khi nào tôi bắt được kẻ phản bội chính là cha cô, tới lúc đó tôi cũng không cần phải giữ cô nữa, cô nói xem, thế có đúng không ?

Hắn cứ thế vô tình mà nói, cố ý đè thấp khuôn mặt của hắn xuống, áp sát vào mặt Hương, cùng Hương bốn mắt nhìn nhau.

_Chờ khi tôi bắt được bố cô, ngày đó chắc cũng không xa đâu. Mà ngẫm lại, tôi nên làm cách nào để “tiếp đãi” bố cô đây ?

Bị ánh mắt lóe ra hàn quang, mang mùi vị khủng bố của hắn nhìn chăm chú, Hương sợ đến cả người phát run, hơi lạnh từ người hắn tỏa ra không ngừng.

_Nói cho cô biết biết, mỗi ngày tôi sẽ dùng roi da hung hăng mà đánh, dùng hết sức mà đánh, đánh đến da rụng thịt bong, máu chảy như trút nước. Tiếp đó là ở trên vết thương đó vẩy muối, để nghe bố cô thê lương khóc thét cầu xin tha thứ, chờ khi bố cô không có sức lực để mà kêu nữa, thì lại đem đầu khớp xương của bố cô đánh một cái cho tàn phế

_Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe !

Hương chịu không nổi, bịt chặt hai lỗ tai, Hương muốn quẳng những lời nói đáng sợ đó của hắn ra khỏi đầu. Nhưng cái cảnh tượng đáng sợ đó lại không cách nào biến mất, hiện lên rõ mồn một trong đầu Hương. Hương không tự chủ được mà rùng mình một cái.

_Anh…anh rốt cuộc muốn như thế nào thì cứ nói ra. Anh..anh không cần phải dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này để dọa tôi.

_Tôi muốn cô nghe lời tôi, hãy ngoan ngoãn đợi ở trong Trang Viên, không được có ý muốn chạy trốn

_Anh… Anh…!

Hương nấc lên, những tiếng thút thít bật ra từ trong cổ họng, cuối cùng là khóc ầm lên.

_Anh…anh làm sao có thể dùng cách đó để ép tôi chứ ? Anh…anh đúng là đồ tồi, anh nhất định là ác ma đầu thai.

Cao Tuấn Vũ bị dáng vẻ gào khóc của Hương làm cho hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật sự không biết nên làm thế nào, cuối cùng đành im lặng không dám dọa Hương nữa.

Nhìn Hương khóc đến khàn cả giọng, hai tay dường như vô thức tự động duỗi ra rồi ôm lấy Hương vào lòng. Hắn vừa vỗ nhẹ vào lưng Hương, vừa dỗ dành.

Mặc dù đã hoàn toàn bị dáng vẻ sầu khổ của Hương làm cho tan biến hết cơn giận giữ nhưng hắn vẫn bức Hương đến cùng.

_Có đồng ý với điều kiện của tôi không là tùy cô. Tôi không ép cô.

_Tuấn Vũ ! điều kiện của anh tốt như thế. Thiếu gì phụ nữ yêu và thích anh, hà tất anh phải ép tôi….!

Hương lại nấc nghẹn. Hương cố gắng nỗ lực cùng hắn nói lý lẽ.

Sắc mặt hắn trầm xuống.

_Tôi chỉ muốn cô ngoan ngoãn ở lại đây, những chuyện khác cô không cần quan tâm !

_Nhưng mà…!

_Không có nhưng nhị gì cả, có đồng ý hay không, chỉ nói một câu thôi !

Với loại tình huống này, Hương còn có cách lựa chọn khác sao ?

_Anh đúng là ác ma ! Đồ xấu xa !

Hương quá tức, quá căm hận nên quên cả sợ liền chửu hắn mấy