
h cho đầy tớ của hắn.
Hai tay đút vào túi quần, hắn ung dung bỏ đi trước, còn Hương phải khó nhọc lắm mới đứng lên nổi ghế và cầm hai chiếc túi sách đi theo sau lưng hắn.
Đi trước, hắn luôn ngẩng cao đầu như một ông chủ cao ngạo. Đằng sau, Hương cúi đầu như một con chó ngoan cắp đuôi đi theo chủ.
Cuộc đời Hương luôn luôn bi thảm là thế ! Hương chẳng dám trách ai cả, Hương chỉ hận cái số không may của mình.
Ra đến lán để xe. Hương run run đưa túi sách cho hắn.
_Đeo vào vai cho tôi !
Hương cắn răng làm theo. Hương tưởng như thế là yên nào ngờ.
_Cô có biết làm việc không hả ?
Hắn quát ầm lên.
Hương hãi quá nên luống cuống không hiểu hắn không hài lòng ở điểm gì ?
_Anh..anh …!
Hắn tức giận kéo quai túi sách vắt ngang qua lưng hắn. Hình như hắn thích hành hạ Hương, thích biến Hương thành đồ chơi của hắn nên hắn phán tiếp.
_Còn mũ bảo hiểm. Cô định bắt tôi đi ra đường với cái đầu trần này à ?
Hương si ngốc nhìn hắn. Hương hoàn toàn không hiểu một nô lệ như mình nên làm gì nhưng những yêu cầu mà hắn bắt Hương làm hình như hơi quá thì phải ?
_Nhanh lên ! Cô muốn chết à ?
Cái giọng sấm sét của hắn lại trỗi dậy.
Mặt tái mét. Hương hốt hoảng làm theo lời hắn.
Hắn hài lòng vì có một nô lệ hoàn toàn sợ hãi và nghe lời hắn một cách tuyệt đối. Xem ra vụ giao dịch này cũng không tệ như hắn tưởng.
Buổi chiều Hương lái xe đi học. Thật ra Hương muốn nghỉ lắm nhưng vì lỡ hứa với hắn là chiều nay cả hai sẽ ở lại thảo luận đề tài mà thầy giáo cho nên đành phải đi. Hương không dám nghĩ đến hình phạt khủng khiếp mà hắn dành cho Hương nếu như Hương dám cho hắn leo cây.
Đi được nửa đường, bầu trời trở nên u ám, mây đen kéo đen kịt. Hương biết là chiều nay sẽ mưa nhưng không thể quay trở về nhà lấy áo mưa. Nếu Hương quay trở về thế nào cũng muộn học nên đành thôi.
Thật trùng hợp, lúc Hương đến cổng trường, Hương gặp hắn.
Mặt Hương tái mét như vừa mới trúng gió.
Hắn lừ mắt nhìn Hương.
_Sao gặp chủ nhân của cô, cô lại không nói gì ?
_Chào…chào anh !
Hương nuốt nước bọt, cơ thể không ngừng run rẩy. Hắn còn đáng sợ hơn cả tử thần. Ít ra chỉ khi nào sắp chết, Hương mới có “vinh hạnh” được gặp ngài, còn hắn, ngày nào Hương cũng bị bộ mặt và ánh mắt đáng sợ của hắn khủng bố.
Hắn im lặng không nói gì. Thái độ của hắn hoàn toàn lạnh. Hình như cơ thể của hắn lúc này được đúc bằng băng.
Hắn ném túi sách của hắn vào lồng xe của Hương.
_Mang vào trong lớp cho tôi !
Nghe giọng uy quyền và ức hiếp của hắn. Hương ngoan ngoãn gật đầu.
_Vâng !
Hắn hài lòng dắt bộ xe vào cổng trường. Hương lẽo đẽo đi theo sau.
Hương có một thói quen rất kì lạ là đi luôn cúi nhìn xuống đất nên hay gặp tai họa.
_Rầm !
Chiếc xe đạp điện của Hương va vào một sinh viên nữ. Cô ả này rất chanh chua. Thật không may cho Hương khi đụng chạm vào ả ta.
_Cô có mắt không hả ?
Cô ta bắt đầu chu chéo.
_Tôi…tôi xin lỗi !
Hương luống cuống nói không ra hơi.
_Đồ mắt mù ! Cô đi thì phải nhìn đường chứ ?
Cô ả giở giọng chanh chua và đanh đá của mình ra.
Hương là một cô gái khiếp nhược nên chỉ còn biết đứng im chịu trận nghe cô ả mắng xa xả vào mặt.
Đôi mắt long lanh lệ. Môi mím chặt. Hương gắng gượng không khóc trước mặt cô ta.
Cổ áo Hương bị kéo về đằng sau. Một thân hình khỏe mạnh, rắn chắc và cao lớn đứng chắn trước mặt Hương.
_Cô muốn gì ?
Cô ả kia nhanh chóng thu vó mồm lại. Mắt cô ta kinh hoàng nhìn hắn. Cô ta không ngờ là hắn lại ra mặt bênh vực Hương.
_Em…em không muốn gì cả.
_Tôi tưởng là cô muốn chửu tôi ?
Hắn cười nhạt.
_Em..em nào dám.
Cô ta lộ vẻ khiếp sợ, giọng cô ra run rẩy thiếu sức sống. Lúc nãy cô ta to mồm bao nhiêu thì lúc này lại co vòi lại bấy nhiêu.
_Nếu không muốn chửu nữa thì mau biến đi. Từ lần sau tôi mà còn thấy cô bắt nạt hay ức hiếp “nô lệ” của tôi nữa là không xong với tôi đâu.
Cô ả sợ quá, co giò chạy thật nhanh. Ngay cả nhìn lén Hương một cái cô ta cũng không dám.
Hắn quả là đáng sợ, chỉ cần một câu nói và ánh mắt nhìn của hắn cũng đủ khiến người ta mất vía.
Hương ngây ngô không hiểu gì cả. Tại sao hắn lại bênh vực Hương trong khi hắn là kẻ hành hạ Hương nhiều nhất ? Không lẽ đối với hắn mà nói dù là con vật cưng hay là nô lệ của hắn thì cũng đều là tài sản của hắn nên hắn không cho phép ai động vào ?
_Còn không mau đi cất xe đi !
Hắn quát Hương thật to. Giọng hắn vang xa như sấm rền.
Hương sợ hãi vội dắt xe đi ngay. Tuy vẫn còn căm ghét hắn nhưng Hương cũng phải cám ơn hắn đã giải vây cho mình khỏi cô ả chua ngoa kia.
Gửi xe xong, cầm túi sách của hắn và của mình. Hương lững thững rời khỏi lán xe.
Hắn đứng ngoài lán xe chờ Hương với thái độ bực bội và khó chịu.
_Cô ngủ luôn trong đó hay sao thế hả ?
Hương kinh sợ ngẩng mặt lên nhìn hắn. Đi lùi một bước. Hương nhìn hắn bằng đôi mắt cảnh giác.
_Anh…anh muốn gì ?
_Còn muốn gì nữa ? Mau theo tôi vào lớp !
Hương mở to mắt nhìn hắn. Hương tưởng hắn chờ mình làm gì hóa ra hắn chờ Hương để đi vào lớp cùng với hắn.
Hương không tài nào hiểu được tính cách của hắn.
Hắn đi trước, Hương bước theo sau. Theo thói quen hắn lúc nào cũng đi thẳng và chưa