Polaroid
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215624

Bình chọn: 7.5.00/10/1562 lượt.

diêu bay bổng. Thực tế, thần sắc ngây thơ, chân thật, thuần khiết càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có vẻ hết sức thanh lệ. Không phải là thần nữ tiên cơ lạnh như băng trong suốt, cũng không phải hoa yêu hồ tiên xinh đẹp mị hoặc, có một loại tươi mát ôn nhu nói không nên lời, làm cho người ta không kìm nổi phải tới gần, rồi lại sợ làm vấy bẩn sự trong trẻo của Hương.

Tuy con nhóc này hơi ngờ nghệch, nhưng với dáng vẻ bên ngoài thế này, đủ để trở thành thú cưng của hắn.

Người ta nói mỗi mỹ nhân đều có đặc điểm xinh đẹp, con nhóc trước mắt này cũng vậy, nhưng lại là cái gì cũng đều không hiểu, bộ dáng hoàn toàn trẻ con, động tác ngốc nghếch buồn cười, chẳng lẽ lại là xử nữ chưa trải qua chuyện nam nữ ?

Nếu thế, coi như hắn vừa nhặt được một báu vật !

Hắn đưa tay sờ lên mái tóc dài xoã trên chăn của Hương, sợi tóc và mắt của Hương cùng một sắc độ, tông màu nâu, trơn bóng mềm mượt, như thể gấm vóc.

_Trả lại tôi quần áo ! Tôi sẽ cố gắng trả lại nợ cho nhà anh. Anh…anh là người xấu !

Hương khóc nức nở. Hương hối hận vì đầu tiên nghĩ hắn là một người tốt, một người đáng ngưỡng mộ. Nhưng hóa ra hắn là một ác ma.

Hắn chỉ định thuần dưỡng một con vật cưng thôi mà, vì sao hiện giờ lại như có một đứa bé thích khóc ?

_Tôi sẽ trả lại quần áo cho cô, nhưng cô phải hứa là không được khóc.

Hắn không muốn lãng phí thời gian dỗ dành trẻ con.

_ Thật chứ ?

Hương nhìn hắn bằng đôi mắt tràn đầy hy vọng và van xin.

Hắn bị Hương làm cho rối trí và luống cuống. Đối phó với một con nhóc hay khóc nhè và hay làm nũng như Hương không nắm trong dự liệu của hắn.

Từ trước đến nay hắn chỉ quen những cô gái sành sỏi và thạo đời, hắn chưa từng gặp một cô gái nào ngây thơ và ngốc nghếch như Hương.

Hắn bước xuống giường. Cầm cái váy lụa màu hồng nhạt, hắn ném lên giường.

_Quần áo của cô đây.

_ Đây không phải là y phục của tôi.

Hương quyết liệt nói không nhân nhượng.

_Cô có thể không mặc, chẳng sao cả. Nếu thế, cô cứ ngoan ngoãn nằm cả ngày trên giường đi.

Hắn mỉm cười từ tốn, ánh mắt của hắn tràn đầy hắc ám.

Hương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc là hiện giờ Hương đang bọc lại co thành một đống trên giường, thậm chí đầu cũng không dám lộ ra hẳn, nên thật sự rất khó để thể hiện ra khí thế tương xứng, chỉ khiến hắn càng cười vui sướng thêm nữa.

Hắn đứng bên giường không hề có phong độ quân tử, rõ ràng có ý định quan sát toàn bộ quá trình Hương mặc quần áo. Hương vừa tức vừa hận, đành phải lấy tay kéo quần áo vào trong chăn.

Hắn thực cảm thấy không thú vị, xoay người đi ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Hương nhìn hắn đi khỏi, nhẹ nhàng với tay lên, tấm màn lụa cạnh giường rơi xuống. Tuy hiệu quả che được có hạn, nhưng có ít còn hơn không. Nhanh tay nhanh chân đạp chăn ra, quay lưng ra ngoài, lấy y phục mặc lên.

Hương đang luống cuống cố mặc quần áo thật nhanh nên không hay hắn đã quay lại nhìn Hương mặc quần áo từ lúc nào rồi. Hắn rất hứng thú thưởng thức hình dáng thân thể mảnh khảnh của Hương qua tấm màn lụa, nhìn Hương tay chân loạn xạ mặc quần áo.

Con ngốc thì vẫn mãi cứ là một con ngốc ! Người khác đứng làm những động tác vụng về ngớ ngẩn như thế thì thấy buồn cười, còn Hương thì lại hoàn toàn khác, có một vẻ ưu nhã hấp dẫn ý nhị, cho dù con nhóc khờ dại trước mắt này không hề biết chuyện nam nữ thì cũng cùng là như thế.

Để Hương ngồi trong phòng ngủ của hắn. Hắn đi tắm. Hắn nghĩ đã đến đây rồi, Hương sẽ không đi đâu được nữa. Hương sẽ ngoan ngoãn phục tùng hắn và trở thành thú cưng của hắn nhưng hắn đã nhầm.

Tuy Hương yếu đuối và trẻ con nhưng bên trong Hương luôn có sự chống đối ngầm và quyết liệt. Hương cũng giống như mẹ mình, tuy là có yêu đấy nhưng nhất quyết không muốn trở thành nô lệ và nhất quyết không chịu ở bên cạnh một kẻ lăng nhăng không chung tình.

Lợi dụng sự sơ hở của hắn. Hương lén lút mở cửa phòng. Nhìn dãy hành lang dài hun hút, Hương bắt đầu thấy sợ. Lúc hắn đưa Hương đến đây, Hương đang bất tỉnh nên không biết đường đi lối lại. Hương đành vừa đi vừa mò mẫn, vừa đi vừa quan sát.

Trang Viên là tòa biệt thự xa hoa tráng lệ nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh được bao bọc bởi những vườn hoa rộng lớn xanh mát, ba tầng lầu tỏa ra khí thế bất phàm được thiết kế theo kiến trúc kiểu Châu Âu. Trang Viên là sản nghiệp mà Cao Tuấn Vũ được thừa kế từ mẹ hắn. Bởi vì cảm tình giữa hắn và cha mẹ hắn vốn không hòa thuận, cho nên năm mười tám tuổi hắn đã dọn đến nơi đây ở.

Núi và nước bao quanh Trang Viên tỏa ra một màu xanh ngắt, diện tích lên đến hàng trăm mét vuông. Đây đúng là tòa biệt thự xa hoa người người ca ngợi, nhưng đối với Hương mà nói, nó chỉ là một cái đại lao giam cầm, hạn chế tự do của mình.

Ba tầng lầu kiến trúc kiểu châu Âu, nguyên bản có hai mươi mấy phòng. Nhưng sau khi Cao Tuấn Vũ thừa kế, cho tu sửa sơ qua bốn phía, chỉnh sửa lại một chút về qui hoạch, nhất là ở lầu ba. Lầu ba nguyên là chỗ Cao Tuấn Vũ sống, cho nên sắc thái cá nhân có thể thấy rất rõ, toàn bộ thiết kế ở đây hoàn toàn lấy sự yêu thích và thoải mái của hắn làm trọng điểm.

Hương đi xuống cầu thang. Cầu thang được thi