Insane
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215644

Bình chọn: 8.00/10/1564 lượt.

lắm.

Đẩy Hương ngã xuồng giường, nằm đè lên người Hương. Hắn cười nhạt hỏi.

_Sao chúng ta không thử xem phản ứng cơ thể của cả hai bây giờ đi nhỉ ?

Hương sợ hãi đến nỗi mặt đã không còn một giọt máu.

_Anh…anh đừng làm vậy. Tôi…tôi…!

_Cô bị làm sao ?

_Tôi…tôi chịu đựng được sức nặng của cơ thể anh. Làm…làm ơn thả tôi ra.

Hương nói qua hai hàng nước mắt. Trông Hương ủ rũ tội nghiệp như một bông hoa bị gai làm rách những cánh hoa vừa mới hé mở. Hương thơm và mùi vị mà Hương mang lại cho hắn, khiến hắn không điều khiển được mình.

Hắn chuyển Hương nằm trên bụng hắn. Hắn biết Hương vừa mới tỉnh dậy sau năm tháng hôn mê nên hắn không dám làm gì Hương. Hắn sợ Hương xẩy ra chuyện.

Lúc nhìn thấy Hương trong bộ đồ quần áo bệnh nhân, vừa nhìn hắn vừa khóc của Hương làm hắn động lòng, ngay lúc đó hắn muốn độc chiếm lấy Hương. Chính vì thế hắn mới đem Hương về nhà.

Khi phát hiện Hương là con gái của Đoàn Chính Phong, hắn càng muốn giữ Hương ở lại bên cạnh hắn hơn. Hắn muốn biến Hương thành đồ chơi của hắn.

Nằm một lúc, Hương ngủ say trên người hắn. Cơ thể mềm mại và mảnh mai của Hương áp sát vào cơ thể hắn.

Một lúc không thấy Hương có phản ứng gì. Hắn hỏi.

_Này cô ! Cô có đồng ý hay là không ?

Nghe tiếng thở nhịp nhàng của Hương. Hắn ngước mắt nhìn lên, vén gọn mái tóc đen mượt của Hương sang một bên.

Hắn ngây người nhìn như thôi miên vào khuôn mặt say ngủ như thiên thần của Hương. Hương quá ngây thơ. Sao Hương có thể vô tư ngủ ngon trong vòng tay một người đàn ông lạ như thế ?

Nhẹ nhàng đặt Hương nằm xuống giường, nâng đầu Hương lên, đặt gối xuống đầu Hương, kéo chăn đắp ngang ngực Hương, hắn im lặng nhìn Hương ngủ.

Cảm giác của hắn lúc này rất lạ. Đây là lần đầu tiên hắn chia sẻ chiếc giường của hắn cho một cô gái.

Hắn không phải là một kẻ chung tình, hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi. Từ khi đồng ý thay bố hắn tiếp quản công ty, hắn trở thành một tên công tử ăn chơi và phóng đãng. Tính cách của hắn khi nóng khi lạnh. Lời nói của hắn luôn có sức mạnh và uy quyền nên chẳng ai dại gì mà dám trêu ghẹo hắn.

Thời gian trôi qua đi, lúc Hương tỉnh dậy đã là hơn ba giờ chiều. Hương đã ngủ được hơn bốn tiếng đồng hồ.

Hương cựa mình, cơ thể Hương đau nhức. Hương cảm tưởng mình vừa mới trải qua một trận chiến.

Chớp chớp mắt mấy cái, Hương nhìn cảnh vật xung quanh bằng đôi mắt ngái ngủ và mờ sương. Hương không biết mình đã ngủ thiếp được bao lâu rồi.

Đầu óc Hương vẫn còn trống rỗng nên không biết mình đang ở đâu và vừa trải qua chuyện gì. Điều khiến Hương cảm thấy khác lạ là cơ thể Hương rất nóng và trống trải, hình như…hình như.

Hương đỏ bừng mặt, luồng chân khí lạnh buốt xông vào tận óc.

Run rẩy nhìn người con trai đang cởi trần nằm bên cạnh mình. Sắc màu trên má Hương chuyển màu mấy lượt. Đầu óc của Hương bắt đầu lấy lại được kí ức.

Hương kinh hoàng biết mình vừa mới trải qua chuyện gì. Tiếng hét sợ hãi bật ra từ trong cổ họng.

_A…a …..a…..a !

Hắn nhăn mặt. Ngồi hẳn dậy. Nhìn Hương nhỏ bé đang run rẩy bên cạnh mình, hắn cười nhạt.

_Cô đúng là rất biết cách đánh thức người khác dậy.

_Anh…anh sao lại ở đây ?

Hương nói không ra hơi.

_Cô nói lạ nhỉ, đây là giường ngủ của tôi, cô bảo tôi phải đi đâu ngủ bây giờ ?

_Nhưng anh…anh có thể đánh thức tôi dậy kia mà ?

Hương ôm chặt lấy cái chăn. Hương dấu khuôn mặt mình dưới tấm chăn mỏng, Hương chỉ dám hở mỗi đôi mắt và mái tóc đen dài của mình.

Hắn vừa buồn cười và vừa tức giận. Hương có biết là mình đang ở đâu và đang làm gì không ? Đây là nhà của hắn, giường của hắn, Hương còn có thể chạy đi đâu được. Nếu hắn muốn, Hương dù có phản đối cũng không có tác dụng.

Hắn nhếch mép cười bí hiểm. Hắn thích chơi đùa với Hương hơn là chiếm lấy Hương ngay bây giờ. Hắn coi Hương là thú cưng của hắn.

Hương run rẩy bảo hắn.

_Anh…anh xuống trước đi !

_Tại sao tôi phải xuống trước. Cô là nô lệ của tôi cô phải xuống trước chứ ?

Mặt Hương đỏ hồng, đôi mắt long lanh lệ. Không hiểu hắn lột quần áo bệnh nhân của Hương từ lúc nào mà bây giờ Hương hoàn toàn không có một mảnh vải che thân.

Cắn nhẹ vào môi. Hương căm tức bảo hắn.

_Anh…anh đúng là đồ…đồ biến thái ! Mau trả lại quần áo cho tôi đây.

Hương càng ngày càng run, màu hồng trên má Hương đã lan đến tận mang tai. Cử chỉ e thẹn và ngại ngùng của Hương càng khiến Hương thêm bội phần quyến rũ và xinh đẹp.

Nuốt khan, hắn phải khó nhọc lắm mới kiềm chế được bản thân mình. Hắn sợ rằng càng trêu đùa và đày đọa tinh thần Hương kiểu này, hắn càng sớm bị sa vào lưới tình của Hương.

Không muốn nghĩ nhiều. Hắn lạnh lùng quát.

_Cô mà còn dám chửu tôi thêm một lần nữa, cái miệng xinh đẹp của cô sẽ không còn nói được nữa đâu.

Hương òa khóc.

_Anh..anh là đồ xấu xa ! Đừng…đừng hòng mà dọa được tôi.

Ôm lấy đầu, hằn hoàn toàn rối trí. Hắn tưởng hắn đang đóng vai một ông chủ nhưng cuối cùng hắn lại biến thành một kẻ đi dỗ trẻ con.

Nhẹ nhàng, hắn ôm lấy Hương. Hắn ngọt ngào bảo.

_Thôi nào ! Đừng khóc nữa ! Tôi chỉ doạ suông thôi. Tôi sẽ không đánh cô đâu mà cô sợ.

Trong vòng tay hắn, Hương cảm thấy ấm áp và an toàn. Hương thút th