Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 8.00/10/333 lượt.

ỷ kể lại vang vang trong đầu cô.

Dì Thuỷ đã từng bị mang tiếng oan. Vậy mà trước đây, dì không hề để lộ cho mẹ Di biết. Nhớ lần đầu tiên đến vùng đất này, Di phải quá giang xe của Thế. Và anh đã thẳng thừng cho cô biết dì Tư Thuỷ chả thích gì mình. Lúc ấy, Di nghĩ Thế nói chơi. Giờ thì rõ rồi. Thế thật đáng gờm. Thảo nào Cần luôn tỏ vẻ bất mãn những người thân của mình. Cần sống rất khác họ, bảo sao anh không chán gia đình cho được.

Làm sao để dì Thủy hiểu Cần đây? Thiên Di không muốn mất một người bạn như anh đâu.

Đang ngồi với mối tơ vò, Di chợt thấy Trác. Ông ta bước tới và tự nhiên ngồi xuống trên những bậc thềm bằng đá kế bên cô.

Thở ra một hơi thuốc lá, Trác hỏi:

– Đang suy nghĩ chuyện gì à cô giáo?

Với thái độ cảnh giác, Di lắc đầu:

– Dạ, đâu có.

Mắt hơi nheo lại đầy tinh quái, Trác gặng:

– Thật không?

Thiên Di làm thinh. Cô không hiểu sao ông chủ lại hỏi thế. Trác nói tiếp:

– Tôi biết chị Tư Thuỷ vừa nói gì với Di. Chị Tư có khe khắt khi không cho phép em làm bạn với Cần. Nhưng tôi sẽ ủng hộ hai người. Đừng quá lo như vậy.

Thiên Di ngập ngừng;

– Thật ra, tôi không có gì lo hết. Cần là người tốt, lại dễ mến, tôi chỉ ray rứt khi dì Thuỷ có ác cảm với ảnh.

Trác an ủi:

– Rồi dần dà chị Thuỷ sẽ nhận ra điều đó. Di cũng nên thông cảm với những khổ sở, oan ức chị Thuỷ đã trải qua.

Di bùi ngùi:

– Vâng. Bởi vậy, tôi đâu dám cãi lời dì Thuỷ.

– Di hy sinh tình cảm của mình à?

Thiên Di nói:

– Dùng từ hy sinh vào trường hợp này, dường như to tát quá. Không có bạn đúng là buồn, nhưng chọc giận dì mình, quả thật tôi không đành.

Trác chất vấn:

– Vậy em sẽ đối xử với Cần ra sao?

Ngậm nghĩ vài ba giây, Thiên Di bình thản trả lời:

– Tôi sẽ từ chối, nếu Cần mời đi uống cà phê. Vài ba lần, Cần sẽ hiểu. Là công tử con nhà giàu, đang học đại học, ảnh đâu có thiếu bạn.

Trác tủm tỉm:

– Nghĩ như em chưa hẳn đúng. Ai chả có bạn bè, nhưng để có một tri kỷ không phải dễ. Cần rất quý em. Cậu ấy đã nói thế với tôi. Và tôi hiểu từ “quý” cậu ấy nhấn mạnh có ý nghĩa thế nào.

Mặt Thiên Di ửng đỏ lên. Cô lẩm bẩm:

– Tôi…. nghỉ chơi anh ta ra là vừa rồi.

Trác bật cười vì cách nói như trẻ con của Thiên Di:

– Ấy đừng. Bạn hiền khó kiếm lắm. Đừng nên….nghỉ chơi. Rồi em sẽ ân hận đó.

Nói tới đây, Trác bỗng im lặng. Anh rít lấy rít để mấy hơi thuốc liên tục. Gương mặt chưa dứt nụ cười của anh chợt trở nên xa xôi, lặng lẽ.

Giọng Thiên Di lại vang lên:

– Tôi đã bị chú Thoại rượt một lần khi ra suối chơi.

Trác giật mình:

– Thật à?

– Đó cũng là lần tôi quen với Cần.

– Và cậu ta đã kể chuyện của tôi nên sau đó, em mới tưởng tượng ra chuyện nằm mơ thấy một gã điên rượt theo tôi và em?

Thiên Di nói:

– Giấc mơ ấy có thật. Tới bây giờ, tôi cũng không hiểu sao tôi lại mơ giấc mơ khủng khiếp đến thế. Lúc đó, Cần vẫn chưa hé môi với tôi về chuyện của chú Thoại. Sau này tự tôi tìm hiểu và hỏi mãi, anh ấy mới trả lời theo kiểu nhát gừng.

Trác nhún vai:

– Chuyện đó đâu có gì bí mật. Có điều nó đã quá cũ và nhàm chán nên tôi không muốn nghe nhắc lại.

Thiên Di liếm môi:

– Vậy, tôi xin lỗi ông.

Trác khoát tay:

– Đừng gọi tôi là ông nữa. Nghe chướng lắm.

Di lắc đầu:

– Tôi gọi khác sẽ bị dì Thuỷ la. Dì ấy muốn trong nhà phải có tôn ti trật tự. Nhất là trại Thùy Dương sắp có bà chủ.

Trác chép miệng:

– Phụ nữ đúng là rắc rối và cả nhạy cảm nữa. Có lẽ dì Thuỷ hiểu tánh ý của Phi Phụng. Nhưng tôi lại thích mọi sự giản dị, thân ái hơn cái kiểu cách dửng dưng của một số người tự xem mình cao sang, giàu có.

Nhìn Di, giọng anh chân tình:

– Hãy gọi tôi là anh như những người ở trại Thùy Dương.

Di tròn xoe mắt:

– Ôi! Tôi không dám đâu. Dì Thuỷ còn gọi ông là cậu, sao tôi gọi ông là anh được.

– Trời ơi! Cậu đây là cậu em đấy, cô nương à. Cứ gọi tôi là anh thoải mái.

Thiên Di liếm môi:

– Vâng. Nếu ông đã ra lệnh.

Trác lại cười. Anh thích cách nói hay đâm hơi của cô gái này.

Trác phà một hơi khói:

– Tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn em đã sắp xếp lại những kệ sách giùm tôi.

Thiên Di hóm hỉnh:

– Tôi phải cảm ơn ông đã cho phép tôi đọc chúng mới đúng chớ.

Trác phật ý:

– Lại ông nữa rồi. Bộ tôi già lắm sao?

Thiên Di tủm tỉm. Cô chợt thấy ông chủ Trác không khô khan, khó gần gũi như cô từng nghĩ, trái lại, ông ấy có một chút trẻ con. Mà dường như người đàn ông nào cũng là một đứa bé con hay vòi vĩnh. Trác cũng thế thôi.

Trác hối hả:

– Sao em không trả lời?

Di nói như máy:

– Vâng, thưa anh.

Trác hài lòng:

– Vậy phải nghe được không.

Rồi anh quyền hành:

– Tới lễ hỏi của tôi, em sẽ đi với chị Thuỷ.

Thiên Di bối rối:

– Nhưng mà tôi…. tôi….

– Không có quần áo đẹp chớ gì? Tôi sẽ lo tất cả. Còn bây giờ, hãy báo cáo cho tôi biết tình hình học hành của tụi nhỏ. Em gặp khó khăn gì, cần gì? Cứ nói.

Thiên Di ngập ngừng suy nghĩ và mạnh dạn kể hết những thuận lợi, khó khăn trong việc dạy học.

Trác chăm chú lắng nghe rồi có vẻ hối tiếc:

– Tôi cứ nghĩ tìm được cô giáo cho bọn trẻ là đã xong trách nhiệm, nên lâu nay không quan tâm nữa, thật không phải chút nào. Di đề nghị rất đúng. Phải thành lập sân chơi, phòng đọc sá