Polly po-cket
Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323201

Bình chọn: 7.00/10/320 lượt.

hằng quỷ?

Vừa đi, Cần vừa bảo:

– Anh nghe rõ lắm mà. Đừng giả vờ hỏi nữa.

Ra tới cổng, Cần vẫn nghe giọng Thế đuổi theo:

– Tao đã muốn, mười con mụ Thuỷ tao cũng chấp.

Vờ như không nghe gì cả. Cần đi một mạch về nhà mình. Hai nhà cách nhau một con đường đất đỏ, nhưng chẳng mấy khi ba mẹ anh và vợ chồng bác Hai qua lại. Nguyên do chỉ vì hai chị em bạn dâu rất ghét nhau.

Hồi ông bà nội còn sống, Cần còn hay lui tới đây, nhưng từ khi ông bà buồn phiền vì chú Út rồi lần lượt qua đời. Cần cũng ít ghé ngôi nhà của ông nội để lại cho con trai trưởng này. Chú Út cũng ở đây, nên gia đình anh vô tình đã thiếu quan tâm tới chú.

Bước vào nhà, Cần thấy mẹ đang ngồi đếm tiền. Vừa nhướng mắt nhìn anh, bà vừa hỏi:

– Con đi đâu về vậy?

Ngồi xuống, Cần nói:

– Qua nhà bác Hai tìm mấy quyển sách.

Bà Vui cau mày:

– Sách gì? Sao không ra tiệm mua mà phải qua bên ấy? Mày lục lục soạn soạn, không khéo người ta lại vu lên là mất đồ như hồi đó.

– Trời ơi! Con lớn rồi, bộ ai muốn vu oan gì cũng được sao? Vả lại, những cuốn sách này của chú Út mà. Rồi con sẽ mang hết phòng sách ấy về. Lúc nãy anh Thế đã yêu cầu con như vậy.

Bà Vui bĩu môi:

– Tốt quá nhỉ? Nếu đó là thứ bán được tiền, thử coi nó có tử tế như vậy không. Tao không cho mày tha ba cái đống mối mọt ấy về nhà đâu. Những thứ ấy của thằng tâm thần đó xui thấy mồ. Không khéo lại mang họa vào thân.

Cần thản nhiên:

– Con mang về để trong phòng con. Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ thuê xe chở về Đà Lạt. Căn nhà này để cho ba mẹ ở. Con không về đây nữa đâu.

Bà Vui xụ mặt:

– Hừm! Mày lại doạ tao à? Đấy. Muốn làm gì thì làm. Tối ngày cứ sách với vở. Học cho nhiều, lỡ điên thì khổ con ạ. Cứ như thằng Thế, xong cấp ba ở nhà coi sóc trang trại vẫn giàu to. Tao chả biết chừng nào mới nhờ được mày đây?

Cần có vẻ dỗi:

– Mẹ không phải cằn nhằn nữa. Con sẽ nghỉ học ngay để về làm công nhân trang trại. Bao nhiêu người cầu mong có con học đại học, chỉ có mẹ là muốn con mình dốt, con mình làm culi suốt đời.

Bà Vui hạ giọng:

– Tại mẹ thấy học nhiều như chú Út, rồi chả được tích sự gì, nên mẹ sợ.

Cần ngả đầu ra salon:

– Chú Út điên vì thất tình chớ có phải vì học đâu. Mẹ đừng…. ép duyên con thì con chả bao giờ mát cả.

Bà Vui lườm:

– Cái thằng, ăn với nói.

Bà Vui bỗng hỏi lãng sang chuyện khác:

– Qua bên đó, con gặp ai?

Cần thở dài:

– Con gặp ông Thế và chú Út. Phải nói là trông chú ấy tội nghiệp thật. Bị xích lại, ngồi nép trong hốc chòi y như một con chó. Bên đó đối xử với chú Út rất tệ, làm sao chú hết bệnh cho được.

Bà Vui chép miệng:

– Điên đã mười năm, làm sao mà hết.

– Nhưng nếu được chăm sóc tốt, bệnh sẽ không nặng thêm.

Ngập ngừng một chút, Cần hạ giọng:

– Hay là mình rước chú Út về nhà mình đi mẹ.

Giãy lên như đỉa phải vôi, bà Vui la:

– Không được! Mày muốn tao chết vì đau tim chắc?

Cần nói:

– Con thấy chú Út cũng hiền.

Bà Vui tiếp tục la:

– Không dám hiền đâu. Nó đã từng nổi cơn đâm bị thương một y tá trong bệnh viện. Hổm rày thiên hạ xì xào cũng nhiều, tao không rước họa vào nhà đâu.

Cần bực bội đứng dậy:

– Ai cũng chỉ nghĩ tới mình. Đúng là ích kỷ.

Thấy Cần dắt xe ra, bà Vui gắt:

– Mày lại đi đâu nữa?

– Con ra quán cà phê.

Không đợi bà Vui la thêm câu nào, Cần phóng xe đi. Hôm nay anh có hẹn với Thiên Di. Đi lúc này có hơi sớm, nhưng Cần hết muốn ở nhà rồi. Anh thèm có những phút riêng tư bên một người đồng thanh đồng điệu với mình. Nghĩ tới Di, Cần bỗng phấn chấn hẳn lên, anh chúm môi huýt gío và tăng tốc.

Tới quán cà phê lịch sự nhất thị trấn, Cần chọn một bàn khá kín đáo và dài cổ đợi chờ. Đây là lần đầu Cần hẹn Thiên Di ra quán. Cô hứa sẽ đến và anh tin lời hứa đó của cô.

Nghe vừa hết bài ” Rừng xưa chưa khép ” thì Cần thấy Thiên Di. Cô bước vào quán với vẻ tìm kiếm và bước đến chỗ Cần khi anh đang kéo ghế đứng dậy.

Thiên Di có vẻ bứt rứt:

– Xin lỗi vì đã tới trễ.

Cần mỉm cười:

– Tôi lại thấy thú vị khi được chờ.

Di châm biếm:

– Anh rảnh rỗi dữ vậy sao?

Cần thở dài:

– Thú thật, tôi không biết phải làm gì trong ngôi nhà của mình.

Thiên Di kêu lên:

– Trời! Sao có người sướng dữ vậy?

Cần cau mày:

– Phải. Sướng quá nên tôi hết muốn về nhà.

Di nhìn anh, tò mò:

– Gặp chuyện bực mình à?

Cần không trả lời, anh hỏi:

– Di uống gì?

– Sữa cacao.

Cần hóm hỉnh:

– Không sợ mập hả?

Thiên Di tỉnh bơ:

– Trẻ khoẻ như cô gái Hà Lan. Sợ gì mà sợ.

Hai người cùng cười. Nụ cười tự nhiên của Di khiến Cần tự tin hơn. Anh lôi trong túi xách ra hai cuốn Khải Hoàn Môn và để lên bàn:

– Của Di đây.

Mắt Thiên Di sáng rỡ:

– Anh mau mắn thật. Vừa mới hỏi đã có rồi.

Cầm sách lên, Di lật trang đầu và ngạc nhiên:

– Ủa! Sách của chú anh à?

– Chớ tôi làm gì có sách này.

Thiên Di trầm trồ:

– Trần Vĩnh Thoại. Tên đẹp mà chữ cũng đẹp.

Cần bùi ngùi:

– Trước khi bệnh, chú Thoại tài hoa lắm. Ổng đàn classis rất hay, hát cũng rất khá.

Thiên Di gật gù như bà cụ non:

– Tài hoa thường bạc mệnh. Anh không nghe câu đó sao? Nhưng lý do gì mà vợ chú ấy lại bỏ đi ngay đêm tân hôn vậy?

Cần tránh né:

– Lúc đó tôi còn nhỏ, nên đâu hiểu chuyện của người