
rà chanh, mua tờ báo. Đối với sự xuất hiện của Hứa Tuyển, Mục Đồng tỏ thái độ bình thản. Tuy nhiên, Hứa Tuyển cảm thấy, ánh mắt của cô khi nhìn anh không giống người khác. Mỗi động tác nhướng mắt hay chau mày của cô đều vô cùng trầm mặc và dịu dàng.Hứa Tuyển nghĩ, chắc anh quá nhạy cảm, bởi vì cô đâu nhìn thấy gì?Hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Trà của Hứa Tuyển gọi không bao giờ do nhân viên pha, Mục Đồng đều đích thân chuẩn bị và mang đến tận nơi cho anh. Có lẽ vì cảm kích anh từng giúp đỡ nên cô mới làm vậy. Tuy nhiên, đãi ngộ đặc biệt này luôn thu hút sự chú ý của những người khách trong cửa hàng, khiến trong lòng Hứa Tuyển thấy rất vui vẻ.Thỉnh thoảng mấy cô nhân viên bán hàng gọi đồ ăn bên ngoài, Mục Đồng cũng hỏi một câu: “Hứa tiên sinh có cần không?”. Hứa Tuyển đã từ lâu không ăn loại thức ăn sẵn bình dân này, anh đương nhiên nói không cần. Nhưng trong lúc đọc tạp chí, vô tình ngẩng đầu, anh nhìn thấy cô và mấy nhân viên ngồi ở sau quầy thu ngân ăn cơm hộp. Cô ăn từng miếng chậm chạp và tao nhã, khiến anh bỗng dưng cảm thấy đói bụng. Anh phát hiện tuy cô không nhìn thấy, nhưng rất khảnh ăn. Cô nhặt hết hành, gừng và ớt sang một bên. Cô không thích ăn miếng thịt lớn, không thích ăn gan. Gan có tác dụng sáng mắt, cô không hiểu hay sao? Hoá ra cô không chững chạc như vẻ bề ngoài, mà cũng có tính bướng bỉnh và trẻ con.Mấy tháng “sóng yên biển lặng” trôi qua. Một hôm, thư ký của công ty trêu chọc Hứa Tuyển: “Hứa tổng, mọi người đang đoán xem bạn gái bí mật của anh là ai?”.Hứa Tuyển chau mày: “Bạn gái?”.Cô thư ký: “Đúng vậy”.“Tôi làm gì có bạn gái.”Cô thư ký ngẩn người. Không có bạn gái? Không có bạn gái tại sao Hứa tổng thứ Sáu tuần nào cũng ra về đúng giờ, còn mặt mày hớn hở lái xe ra khỏi công ty? Sao trên bàn sếp lại có mấy quyển sách ngôn tình bán chạy. Trước đây sếp chỉ đọc Ma thổi đèn hay Tôtem Sói gì đó, sao lại xem loại sách tình cảm này? Hơn nữa, theo sự phân tích của các thư ký và trợ lý, trong sách kẹp bookmark tinh xảo và chữ viết đẹp, mềm mại của con gái. Vậy mà lại không phải là bạn gái của sếp?Hôm sinh nhật con trai Hứa Hủ tròn bốn tuổi, Hứa Tuyển về sớm, mua một hộp đồ chơi người máy rất lớn mang đến nhà Hứa Hủ. Anh bấm chuông, không ngờ Mục Đồng dắt tay thằng bé ra mở cửa. Anh còn chưa lên tiếng, cô đã nở nụ cười rạng rỡ: “Chào anh Hứa”.Hứa Tuyển đưa hộp đồ chơi cho cháu trai. Thằng bé hoan hô nhảy nhót kéo đồ chơi vào trong nhà, hai người lớn vai kề vai đi theo sau.“Sao em nhận ra tôi? Trên người tôi có mùi ư?” Tâm trạng của Hứa Tuyển rất tốt, ngữ khí của anh ẩn hiện ý cười.“Vâng.”“Mùi gì vậy?” Anh giơ cánh tay lên ngửi: “Tôi tắm rửa rất sạch sẽ”.Mục Đồng bị chọc cười, để lộ hàm răng trắng muốt: “Không phải mùi hôi. Cuộc sống hằng ngày của người bình thường tương đối ổn định, vì vậy mùi thân thể không giống nhau”.Hứa Tuyển: “Em quả nhiên giống em gái tôi. Chỉ dựa vào khứu giác cũng có thể trở thành điều tra viên xuất sắc. Người ở bên cạnh làm gì cũng không thể che giấu em”.Nói xong câu này, anh sải bước dài đi về phía trước, để lại một mình Mục Đồng ngây ra ở đó.Hứa Tuyển và cháu trai ngồi dưới nền nhà xếp đồ chơi, Mục Đồng ngồi yên lặng trên sofa uống trà. Vợ chồng Hứa Hủ vẫn chưa về, chỉ có ông Hứa đang bận rộn chỉ đạo người giúp việc ở trong nhà bếp.Hứa Tuyển chơi với thằng bé một lúc, anh ngẩng đầu nhìn Mục Đồng.Lời nói vừa rồi của anh buồn vui khó phân biệt, cũng không phải có ý đồ gì. Anh đã qua tuổi nông nổi từ lâu. Cô gái này rõ ràng mắt không nhìn thấy nhưng nhạy bén hơn người bình thường. Ai đối xử tốt với cô, quả thật không thể che giấu cô. Cô rõ ràng yếu ớt như một ngọn cỏ, nhưng lại kiên cường đến mức khiến người khác không thể không chú ý. Tất nhiên anh sẽ không tìm một bạn gái mù, không muốn chuốc phiền phức… Tâm trạng của anh đột nhiên hơi buồn bực.Hứa Hủ về nhà nhìn thấy con trai đang chơi vui vẻ ở dưới đất, còn anh trai và Mục Đồng đặc biệt trầm mặc. Không khí có gì đó lạ thường. Quý Bạch từng nói với cô, bầu không khí giữa đàn ông và phụ nữ càng khác thường sẽ càng có vấn đề. Vì vậy khi chứng kiến cảnh này, cô thả lỏng tinh thần, mỉm cười gật đầu với họ: “Anh, Mục Đồng”.Hứa Tuyển đứng dậy cầm cặp táp từ tay em gái.Mục Đồng cũng đứng dậy. Hai người cách nhau rất gần, Mục Đồng hơi chau mày. Hứa Hủ nhận ra sư thay đổi nét mặt của cô. “Em ngửi thấy gì vậy?” Hứa Hủ hỏi.Mục Đồng im lặng vài giây rồi trả lời: “Mùi máu nhưng rất nhạt, còn cả mùi thuốc khử trùng”.Hứa Hủ nhìn Mục Đồng chằm chằm. Một lúc sau, cô đột nhiên cầm tay đối phương: “Rất tốt, em hãy cùng chị đến cục cảnh sát ngay bây giờ”.Hứa Tuyển và Mục Đồng ngẩn người, Hứa Hủ giải thích: “Hôm nay xảy ra một vụ án giết người. Nạn nhân là bác sỹ, chị có chạm vào xác chết nên mới có mùi máu. Trên người nạn nhân cũng có mùi thuốc khử trùng. Hiện giờ bọn chị có bốn đối tượng tình nghi. Nạn nhân bị một vật nhọn đâm trúng, chết do mất máu quá nhiều. Trên người hung thủ chắc cũng có mùi máu tương đồng. Em hãy giúp chị giám định. Hứa Tuyển lái xe đưa bọn em đi. Con trai ngoan ngoãn ở nhà với ông ngoại, mẹ phải đi p