
ày bận rộn công việc, chỉ đến nơi này, toàn thân anh mới được thả lỏng. Mỗi lúc anh nhắm mắt, tựa người vào sofa của riêng anh, trong đầu anh luôn ẩn hiện câu nói của cô hôm nào.Khi bạn nhắm mắt, cả thế giới sẽ trở nên yên tĩnh.Mục Đồng cũng có đối tượng theo đuổi. Mấy ngày liền, vào lúc tan tầm, luôn có người mang hoa tới cửa hàng sách tặng Mục Đồng. Không biết vô tình hay hữu ý, nhân lúc không có mặt Mục Đồng, mấy cô nhân viên thì thầm bàn tán.“Là người đàn ông làm việc ở toà nhà phía đối diện.” Bọn họ nói: “Bà chủ của chúng ta cũng có sức hút đấy chứ”.Hứa Tuyển liếc qua bó hoa, chỉ là hoa hồng đỏ bình thường mà thôi.Nhưng vừa ngửi thấy mùi hoa, Mục Đồng liền dặn nhân viên đem đi chỗ khác. Đại khái sau mấy tuần, người đàn ông biết ý của cô nên không còn tặng hoa. Mấy cô nhân viên hơi thất vọng, Mục Đồng tiếp tục cuộc sống yên bình của mình. Hứa Tuyển không hề hỏi han, nhưng tâm trạng của anh cũng trở nên khoan khoái.Cứ như vậy, có người ngày càng lún sâu mà bản thân không hay biết.Tiết Thanh Minh năm nay vào thứ Sáu, mới sáng sớm, cô thư ký hỏi Hứa Tuyển: “Hứa tổng, tôi đã chuẩn bị hoa tươi và đồ cúng. Anh vẫn đi ra mộ như thường lệ phải không?”.Hứa Tuyển hơi ngây người, gật đầu.Thời gian thấm thoát thoi đưa, Diệp Tử Tịch đã qua đời năm năm, rời xa anh mười hai năm.Hứa Tuyển ngồi một mình ở nghĩa trang rất lâu. Tấm ảnh trên bia mộ chụp khi Diệp Tử Tịch mới về thành phố Lâm. Trông cô rất chững chạc và xinh đẹp, nhưng thật ra không phải là dáng vẻ lúc hai người yêu nhau.Kỳ thực Hứa Tuyển không còn nhớ rõ dáng vẻ của cô trong khoảng thời gian hai người yêu nhau. Anh chỉ nhớ tới cảm giác dịu dàng, cuồng nhiệt, mềm mại, quấn quýt. Anh chỉ nhớ tình yêu đó khiến chàng thanh niên Hứa Tuyển mỗi ngày đều cảm thấy toàn thân hừng hực trong ngọn lửa. Tình yêu đó quá nóng bỏng, quá ngọt ngào, tựa như anh đã dùng hết tình ý của một đời một kiếp.Khi ánh trăng ló dạng, Hứa Tuyển mới đứng dậy, khoác áo lên vai, rời khỏi nghĩa trang.Máy di dộng của anh chợt có tiếng bíp bíp, là hai tin nhắn nhắc nhở mà anh đã cài từ trước.Tin nhắn thứ nhất: Ngày giỗ của Tử Tịch.Tin nhắn thứ hai: Trả sách của Đồng.Buổi đêm giá lạnh, cuốn sách đến hạn trả cho Mục Đồng vẫn nằm ở ghế sau. Hứa Tuyển cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này chắc cửa hàng sách đã đóng cửa.Nhưng ngày hôm nay, anh không muốn về nhà sớm. Anh lái xe vòng qua cửa hàng sách của Mục Đồng. Đường phố thưa thớt, cửa hàng sách của cô vẫn bật đèn. Ánh sáng màu trắng dịu dàng xuyên qua cửa kính, hắt xuống bậc thềm ở bên ngoài. Hứa Tuyển lờ mờ nhìn thấy thân hình mảnh mai của cô ngồi sau quầy thu ngân, đầu cúi thấp.Hứa Tuyển đẩy cửa đi vào.Trong cửa hàng sách chỉ có một mình Mục Đồng. Nghe tiếng động, cô liền ngẩng đầu. Đôi mắt như hồ nước vẫn ngập tràn ý cười dịu dàng quen thuộc. “Anh đến rồi à?”. Cô đứng dậy, đóng quyển sách trong tay.“Em viết gì vậy?” Hứa Tuyển hỏi. Anh thường thấy cô đọc cuốn Trăm năm cô đơn, còn cầm bút viết điều gì đó.“Em chú giải ấy mà.” Cô mỉm cười: “Anh uống trà gì?”.Anh vẫn ngồi trên sofa nằm trong góc, còn cô pha trà, mang thêm một đĩa bánh đến cho anh. Sau đó, cô lại lặng lẽ ngồi sau quầy thu ngân. Bên ngoài cửa sổ, trăng sao lấp lánh, bọn họ ngồi cách nhau mấy bước chân, hoàn toàn trầm mặc.Nhưng Hứa Tuyển cảm thấy, nỗi bi thương ở trong lòng anh dường như vơi đi nhiều. Hứa Tuyển ngồi nửa tiếng đồng hồ mới ra về. Lái xe mấy phút, anh chợt nhớ ra một việc, lập tức quay xe lại. Về đến cửa hàng sách, anh nhìn thấy Mục Đồng đang đóng cửa, cô thò tay bấm khoá một cách thành thạo.“Để tôi đưa em về.” Anh ngồi trong xe ô tô, nói vọng ra với cô.Hứa Tuyển lái xe đưa Mục Đồng về nhà.Xe ô tô lao nhanh trong đêm tối, ánh đèn điện bên ngoài vùn vụt lướt qua. Đêm đã về khuya, Mục Đồng có vẻ mệt mỏi.Hai người im lặng suốt quãng đường đi. Về đến khu nhà cô thuê, Hứa Tuyển xuống xe giúp cô mở cửa: “Tôi đưa em lên nhà”.Mục Đồng kéo cổ áo và khăn choàng, lắc đầu mỉm cười: “Không cần, em rất thông thuộc đường đi”.Hứa Tuyển nhìn đôi vai mảnh khảnh hơi co lại vì lạnh, gương mặt trắng như sương sớm của cô. Có một khoảnh khắc, anh rất muốn ôm cô vào lòng. Biển người mênh mông, nhưng anh vừa vặn gặp một người, một cô gái khiến anh thương xót ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.Nhưng anh cố nhẫn nhịn, chỉ bình thản gật đầu: “Tạm biệt!”. Nói xong, anh lái xe đi mất.Sau khi Hứa Tuyển ra về, Mục Đồng men theo cầu thang, đi từng bước lên tầng trên. Cô và Mục Thần thuê nhà trong khu tập thể cũ kỹ, không có thang máy, đèn cầu thang bị hỏng. Nhưng chẳng sao cả, đối với cô có đèn hay không cũng như nhau.Rõ ràng cầu thang quen thuộc nhưng hôm nay cô đi rất chậm, viền mắt cô ươn ướt. Đến cửa nhà, cô đã lấy lại thần sắc bình thường. Mục Thần mở cửa, liền hỏi chị gái: “Sao bây giờ chị mới về? Anh Hứa đâu rồi?”. Cậu cười toét miệng: “Em còn tưởng anh ấy sẽ đưa chị lên nhà”.Mục Đồng lắc đầu: “Không đâu”.Gần đến cuối năm, công ty của Hứa Tuyển chuẩn bị lên sàn chứng khoán, anh vô cùng bận rộn. Phải mười ngày đến nửa tháng, anh mới có thời gian đến cửa hàng sách. Bởi vì sắc mặt của anh tương đối khó coi,