
i đi cùng Hứa Tuyển hôm đó. Cô lập tức đứng dậy: “Chào chị!”.Hứa Hủ dừng lại trước mặt cô. Anh em nhà họ Hứa tuy có tính cách khác biệt nhưng nhiều lúc, con mắt nhìn người hay sở thích lại giống nhau. Ví dụ, hôm nay Hứa Hủ tình cờ đi ngang qua cửa hàng sách này, cô chợt nảy ra ý định vào ngó nghiêng. Nhưng khi bắt gặp gương mặt trong sáng, thuần khiết của Mục Đồng, cô liền có cảm giác dễ chịu. “Chào em, chị tên Hứa Hủ.” Hứa Hủ nói, giơ tay về phía Mục Đồng.Mục Đồng mỉm cười, cũng giơ tay. Cô vừa đưa tay, Hứa Hủ đã dịch chuyển một chút, chủ động nắm lấy tay cô.Mục Đồng đích thân đưa Hứa Hủ đi dạo qua các giá sách. Hứa Hủ chọn mấy cuốn về tâm lý học. Mục Đồng đột nhiên lên tiếng: “Sách về phương tiện ở dãy thứ năm, còn tạp chí về súng ống của nước ngoài ở giá để hàng cuối cùng”.Hứa Hủ ngạc nhiên, quay sang nhìn cô: “Sao em biết những điều đó?”.Mục Đồng mỉm cười: “Mũi em rất thính. Trên người chị có mùi sữa, cũng hơi có mùi thuốc nổ”.Buổi tối về nhà, Hứa Hủ nói chuyện này với Quý Bạch. Quý Bạch ôm eo Hứa Hủ, vùi đầu vào cổ áo vợ: “Có mùi sữa? Để anh ngửi xem nào”. Một lúc sau, Quý Bạch mới thoả mãn buông người cô. Anh thừa nhận dù mũi cực thính, anh cũng không phân biệt ra mùi nào với mùi nào. Cổ Hứa Hủ bị anh “ngửi” đến mức xuất hiện vết đỏ, cô chống cằm thở dài: “Mũi cô bé đó thính thật đấy. Nếu không phải người mù, gia nhập đội cảnh sát thì tốt biết mấy”.Quý Bạch cũng gật đầu. Tuy mấy năm nay, kỹ thuật giám định phát triển vượt bậc nhưng “mùi vị” là thứ không có cách nào thu thập và giám định chuẩn xác.“Nếu cô ấy không bị mù, mũi sẽ không thính như vậy.” Quý Bạch nói: “Cuộc đời luôn công bằng”.Hứa Hủ và Mục Đồng nhanh chóng trở thành bạn bè.Thật sự khó nói hai người thân thiết đến mức nào bởi cả hai đều có tính cách trầm tĩnh. Nhưng nhiều lúc, tình bạn và sự ăn ý không cần nhiều ngôn ngữ hay giao lưu cũng sẽ được thiết lập. Hứa Hủ thích đọc sách, cửa hàng của Mục Đồng lại có nhiều sách rất hiếm, không thể mua trên mạng. Cô làm thẻ hội viên của cửa hàng, ngày cuối tuần tranh thủ qua đó đọc.Mục Đồng cũng thích tính cách thẳng thắn, chân thành và tự nhiên của Hứa Hủ. Lúc tập trung tinh thần đọc sách, Hứa Hủ hay nói với cô nhân viên định ra tán gẫu với cô: “Đừng làm phiền tôi!”, khiến cô nhân viên rất tủi thân. Nhưng hễ cửa hàng có việc gì, ví dụ bận tối mắt tối mũi, hay một nhân viên nào đó bận việc đột xuất phải về sớm, Hứa Hủ sẽ đi ra sau quầy thu ngân: “Để tôi giúp!”. Lâu ngày như vậy, mấy cô nhân viên trong cửa hàng vừa sợ vừa yêu quý nữ cảnh sát ngoài lạnh trong nóng này.Mục Đồng và Hứa Hủ còn tìm ra sở thích chung. Một lần, cô nhân viên bán hàng dõi theo một người khách nam cho đến khi anh ta đi xa. Cô nhân viên thẹn thùng nói: “Người này làm gì vậy?”.Hứa Hủ ở bên cạnh lên tiếng: “Anh ta là giáo viên tiểu học, rất thích hợp với em, muốn theo đuổi thì mau ra tay”.Mục Đồng tiếp lời: “Là thầy giáo của trường tiểu học số hai”.Mọi người xung quanh đều ngây ra, ngoảnh đầu về phía bọn họ.Hứa Hủ buông sách, quay sang Mục Đồng. Trong đôi mắt đen của Mục Đồng ẩn hiện ý cười lấp lánh.Hứa Hủ quan sát thấy chi tiết: Cặp táp, dáng đi, trên đầu có bụi phấn, thói quen khi nói chuyện…Mục Đồng ngửi thấy chi tiết: Mùi mực đen, mùi phấn viết, còn có cả mùi của cây oải hương mọc trước cổng trường tiểu học số hai.Tuy hai người có phương thức khác biệt nhưng cùng nhạy bén như nhau.Kể từ hôm đó, Hứa Hủ và Mục Đồng thỉnh thoảng nổi hứng, âm thầm so tài.“Người này là công chức nhà nước.”“Không sai.”“Người kia thì sao?”“Là đàn ông, làm nghề IT.”“Em không ngửi ra.”“Chị có thể hiểu, máy tính chẳng có mùi gì cả.”…Nửa tháng sau đó, Hứa Tuyển mới biết em gái có thêm một người bạn thân. Khi nghe Hứa Hủ nhắc đến tên Mục Đồng, trong đầu anh hiện lên đôi mắt của cô theo phản xạ có điều kiện. Mặc dù sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện Mục Đồng là người khiếm thị, anh đều có cảm giác không chân thực.Nói thế nào nhỉ? Anh đã chứng kiến vẻ đẹp của đôi mắt đó, đã từng nhìn thấy sắc thái xán lạn hơn sao trời của đôi mắt đó. Đôi mắt như vậy sao có thể không nhìn thấy? Tất nhiên Hứa Tuyển không nhắc đến suy nghĩ của mình với em gái. Anh chỉ lười biếng nhận xét về tình bạn hiếm có của cô: “Đây là lần đầu tiên anh nghe nói, phụ nữ và phụ nữ thiết lập tình bạn từ việc suy đoán. Em gái, em đúng là khác người thật đấy”.Hứa Hủ ngẫm nghĩ, gật đầu: “Anh nói cũng phải. Tình yêu của em được xây dựng trên cơ sở suy luận, tình bạn cũng vậy”.Hứa Tuyển cười lớn, xoa đầu em gái, không nói ra một ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu. Người phụ nữ anh từng yêu tha thiết cũng là người bạn tốt của em gái anh. Bây giờ, cô gái khiến anh xuất hiện cảm giác bâng khuâng nhớ nhung sau nhiều năm cũng trở thành tri kỷ của em gái anh. Đây có phải là duyên phận? Tuy nhiên, nỗi nhớ nhung đó chỉ thoáng qua. Ngủ một giấc tỉnh dậy, nhiều ngày không nghĩ tới, cảm xúc chắc sẽ phai nhạt.Thỉnh thoảng Hứa Tuyển cũng đến cửa hàng sách của Mục Đồng, coi như đây là một chuyện hết sức tự nhiên. Ví dụ có lúc anh đến đón Hứa Hủ, có lúc tình cờ đi ngang qua nên vào uống cốc t