XtGem Forum catalog
Nếu ốc sên có tình yêu

Nếu ốc sên có tình yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325101

Bình chọn: 10.00/10/510 lượt.

bán sách, có thu nhập ổn định. Sau này mỗi tháng tôi trả một ít, một năm có thể thanh toán hết. Tôi đã viết giấy ghi nợ rồi. Em trai tôi không muốn tiếp tục làm việc ở nơi này, các anh cũng không thể cưỡng ép đúng không? Hơn nữa, chúng tôi cũng đồng ý thanh toán…”.Hứa Tuyển lại nhìn cô gái. Dáng vẻ của cô rất trầm tĩnh và đứng mực.Đội trưởng bảo vệ do dự vài giây rồi lên tiếng: “Cô đợi một lát!”. Anh ta đi ra đằng sau vài bước, chợt nhìn thấy Hứa Tuyển đứng ở đầu hành lang: “Hứa tổng?”. Vẻ mặt và giọng nói của đội trưởng bảo vệ trở nên cung kính và niềm nở: “Anh có chuyện gì sao?”.Hứa Tuyển lắc đầu: “Không có gì, tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành”.Đội trưởng bảo vệ hàn huyên vài câu với anh rồi mới rút máy bộ đàm đi sang một bên. Anh ta vừa định báo cáo với cấp trên, Hứa Tuyển lên tiếng: “Để tôi nói vài câu với giám đốc của các anh”.Hứa Tuyển vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng dẫu sao anh cũng là người nhà của cảnh sát, thường nghe Hứa Hủ ân cần nhắc nhở: “Thương nhân nên có tinh thần trách nhiệm đối với xã hội hơn người bình thường”. Vì vậy, dưới tiền đề không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, anh cũng thường giúp đỡ người khác.Bây giờ, doanh nghiệp Hứa thị tương đối có địa vị ở thành phố Lâm. Đối với giám đốc nhỏ của hộp đêm, một câu nói của anh đương nhiên có trọng lượng. Nói một câu có thể giúp hai chị em cô gái trông có vẻ chính trực vất vả, cớ sao không làm? Hơn nữa, cô gái còn là người đẹp thuần khiết hiếm thấy.Đội trưởng bảo vệ nhận được chỉ thị rõ ràng, còn được Hứa Tuyển cho một bao thuốc lá ngon. Anh ta quay đi tuyên bố kết quả. Hứa Tuyển đứng một chỗ bất động. Có lẽ muốn kẻ công với anh, đội trưởng bảo vệ cố ý nói to: “Vừa rồi giám đốc cho biết, hai chị em cô cũng không dễ dàng. Chúng tôi vốn định giữ nhân tài ở lại làm việc, nhưng chị em cô không muốn thì thôi. Hai người cũng không cần nộp tiền phạt vi phạm hợp đồng, chỉ cần bồi thường cho công ty một tháng lương là được”.Anh ta vừa thốt ra miệng, đám bảo vệ đều sửng sốt. Chàng trai cảm thấy khó tin: “Chỉ một tháng lương thôi sao?”. Cô gái bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn anh, rất cảm ơn anh!”. Cô quay sang dặn dò em trai: “Bây giờ em hãy cầm thẻ của chị đi rút tiền”.Mấy người bảo vệ theo chàng trai đi lấy tiền. Thấy tình hình đã được giải quyết, Hứa Tuyển quay người bỏ đi. Cô gái đột nhiên cất cao giọng: “Anh… xin hãy đợi một lát!”.Hứa Tuyển dừng bước, cách mấy mét quay người nhìn cô.Cô gái vẫn mở to đôi mắt đen dịu dàng nhìn anh. Gương mặt trắng không tì vết của cô thấp thoáng nụ cười nhạt: “Cảm ơn anh!”.Hứa Tuyển cũng mỉm cười. Vừa rồi nói chuyện điện thoại với giám đốc hộp đêm, anh đứng cách chỗ cô khá xa. Về lý mà nói, cô không thể nghe thấy. Lúc đội trưởng bảo vệ thông báo với cô, anh ta cũng không hề đả động đến anh. Vậy mà cô vẫn đoán ra. Cô đúng là có năng lực quan sát nhạy bén.Hứa Tuyển không lên tiếng, anh chỉ vẫy tay, sải bước dài đi mất.Cuộc gặp gỡ tình cờ này không có bất cứ sự ảnh hưởng nào đến Hứa Tuyển, anh nhanh chóng bỏ hai chị em cô gái ra khỏi đầu. Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, công việc vẫn bình thường, anh vẫn rất bận rộn và cô độc. Thỉnh thoảng buổi đêm ngồi một mình, anh cũng nhớ đến đôi mắt trong veo như ánh sao, rung động lòng người của cô gái. Thế gian có ngàn vạn kiểu tuyệt sắc. Anh có thể thưởng thức từ xa, nhưng không biết làm thế nào để động lòng.Một tháng sau đó, Hứa Tuyển tình cờ gặp lại Mục Đồng. Một buổi chiều mùa đông giá lạnh, Hứa Hủ hẹn anh đến một quán cà phê uống trà. Đây là quán cà phê mùi vị chuẩn nhất thành phố, nằm ở khu vực đại sứ quán. Nhân viên ở đây đều có thể nói tiếng Anh lưu loát.Quý Bạch lên tỉnh họp, con trai đi mẫu giáo. Hai anh em định uống cà phê xong sẽ đi đón đứa trẻ. Vừa ngồi một lúc, Hứa Tuyển liền nhìn thấy một cậu nam sinh trông hơi quen mắt đứng sau quầy bar. Hứa Tuyển nhớ tên cậu ta là Mục Thần, em gái của Mục Đồng. Nhìn thấy anh, cậu nam sinh nở nụ cười rạng rỡ, cầm hai miếng bánh ga tô nhỏ đi về phía bọn họ. “Anh Hứa, không ngờ lại gặp anh ở đây”. Mục Thần tỏ ra xấu hổ: “Em tên là Mục Thần, anh còn nhớ không? Hôm đó, chị em về nhà nói cho em biết mọi chuyện, cảm ơn anh”.Hứa Tuyển là nhân vật nổi tiếng trong thành phố, thường xuyên lên trang bìa tạp chí tài chính, cậu nam sinh nhận ra anh cũng không phải chuyện lạ. Anh mỉm cười đáp: “Nơi này không tồi, em hãy cố gắng”.Mục Thần gật đầu, đặt đĩa bánh ga tô: “Em mời anh chị ăn bánh”.Hứa Tuyển không từ chối, mỉm cười nói cảm ơn. Hứa Hủ đảo mắt qua hai người, cô cũng không hỏi rõ ngọn Hứa Tuyển và Hứa Hủ đồng thời ngoảnh đầu lại.Hôm nay, Mục Đồng mặc áo khoác màu mận, thắt khăn quàng cổ màu trắng. Cô đeo cặp kính râm đen, gương mặt trắng ngần đỏ ửng vì giá lạnh. Mục Thần tiến lại gần, dắt tay chị gái đi vào trong. Hai chị em mỉm cười thì thầm trò chuyện. Một lúc sau, Mục Đồng tháo kính, ngoảnh đầu về bên này.Chạm phải đôi mắt trong veo, đen láy của cô gái, trong lòng Hứa Tuyển nổi lên một cảm giác khó diễn tả. Anh thấy rất dễ chịu, nhưng cũng hơi khó chịu. Có lẽ những năm qua anh quen được mọi người săn đón, trong khi ánh