
ạo như vậy. Mỗi buổi tối em đều mong ông bà mau chóng về sớm để chơi cùng em.”
“Còn bố mẹ em?”
“Mẹ em thường đi làm đến khuya mới về, lúc đó em đã ngủ mất rồi.”
Nam Phong thấy nụ cười gượng gạo của Hạ Anh khi nói về những chuyện lúc nhỏ của mình, anh định lên tiếng nhưng cô ngay lập tức lấy lại nụ cười vui vẻ:
“Anh có biết vì sao ông bà em thích đi dạo mỗi buổi tối không?” Thấy Nam Phong lắc đầu, cô nói tiếp: “Nắm tay người mình yêu đi đến cuối cuộc đời.”
“Vậy sau này mỗi tối anh đều cùng em đi dạo nhé!” Nam Phong cũng mỉm cười, anh khẽ siết chặt bàn tay cô, cả hai cùng nhìn nhau cười hạnh phúc.
Reng…!
“Ơ, để em nghe điện thoại.” Hạ Anh lấy điện thoại trong túi ra bấm nút nghe: “Anh Mạnh Trung ạ?”
“Ừ, em có ở nhà không? Lệ Thu có ở chỗ em không?” Giọng Mạnh Trung lo lắng vang lên trong điện thoại.
“Em không ở nhà, nhưng Lệ Thu chắc đang ở nhà đấy!”
“Lệ Thu lúc này có sang chỗ anh, nhưng bọn anh cãi nhau, bây giờ không thấy cô ấy đâu. Anh gọi không được, em thử về nhà xem giúp anh nhé!”
Hạ Anh cúp máy rồi cùng Nam Phong về nhà nhưng không thấy Lệ Thu, hai bác đã đi nghỉ. Gọi điện cho Lệ Thu lúc lâu mà không thấy có người nhấc máy.
“Em gọi điện thoại, cậu ấy cũng không nghe.” Hạ Anh khẽ thở dài. “Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Hôm nay sao anh không đến?”
Mạnh Trung bị Hạ Anh hỏi, anh im lặng lúc lâu không biết trả lời thế nào.
“Lúc cô ấy đến anh đang ở cùng người khác.” Mạnh Trung khẽ đáp.
Hạ Anh kinh ngạc nhìn Mạnh Trung:
“Ở cùng người khác?”
“Từ bao giờ?” Nam Phong lên tiếng hỏi.
“Là cô ấy.”
Hạ Anh thấy Mạnh Trung quay sang nhìn Nam Phong, như kiểu Nam Phong đã biết người đó, cô nhíu mày hỏi: “Anh biết từ trước rồi?” nhưng Nam Phong lại không trả lời.
“Người ở bên cạnh anh Mạnh Trung là tớ.”
Hạ Anh ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình:
“Phương Linh? Hai người quen nhau sao?”
“Chuyện này nói ra dài lắm, đi tìm Lệ Thu trước đã, muộn rồi.” Phương Linh nói rồi bước đi mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên tột độ của Hạ Anh vẫn hướng về mình.
Bốn người đi khắp các con phố xung quanh, nhà Mạnh Trung, những nơi Lệ Thu có thể đến nhưng tuyệt nhiên không thấy Lệ Thu đâu, trời càng về khuya, sương xuống càng lạnh. Hạ Anh mệt mỏi ngồi bệt xuống vỉa hè:
“Bây giờ vẫn không thấy cậu ấy đâu, làm sao bây giờ, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Nam Phong ngồi xuống bên cạnh cô, xoa hai bàn tay lạnh ngắt của cô, khẽ an ủi:
“Không sao đâu, em đừng quá lo lắng.”
“Nhưng mà…”
“Ngoan, em mệt thì vào xe nghỉ một lát đi.”
“Em rất lo lắng, cậu ấy chưa bao giờ như vậy cả.” Hạ Anh nói, hai mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.
“Có khi nào bây giờ cậu ấy về nhà rồi không?” Phương Linh lên tiếng.
“Hay chúng ta về nhà xem sao?” Nam Phong nói.
“Không. Em biết cậu ấy ở đâu rồi.”
Hạ Anh nói rồi bảo Nam Phong lái xe đến một khu nhà tập thể cũ cách nhà Lệ Thu không xa.
“Nhà này từ lâu đã không có người ở rồi, cậu ấy làm sao có thể đến đây được chứ?” Phương Linh khẽ thở dài.
“Đây là nhà của ai vậy?” Mạnh Trung tò mò lên tiếng.
“Nhà này ngày xưa là của ông bà Lệ Thu, lúc nhỏ cậu ấy sống ở đây, nhưng khi ông bà mất thì không có ai ở nữa, hai bác không muốn bán nên cứ để vậy.” Phương Linh nói. “Đối với Lệ Thu nơi đây mới là nhà thực sự.”
“Chìa khóa trong hòm thư có một cái thì phải…” Hạ Anh nói rồi mở hòm thư ra nhưng không thấy chìa khóa, kiểm tra cửa thì thấy không khóa, đoán chắc Lệ Thu ở bên trong, cô liền đẩy cửa bước vào. Mạnh Trung định đi theo nhưng cô cản lại: “Bây giờ cậu ấy chắc không muốn gặp anh đâu. Mọi người cứ ở ngoài đợi em.” Hạ Anh đi vào trong, đèn không bật, căn phòng tối om lẫn hơi mùi ẩm mốc. Cô bật công tắc điện rồi đi vào bên trong phòng ngủ:
“Lệ Thu, tớ biết cậu ở đây, cậu lên tiếng đi.”
Căn phòng vẫn im lặng, cô nhìn xung quanh một lúc rồi lại gần chiếc tủ quần áo và mở nó ra. Bị ánh sáng đột ngột rọi vào mắt, Lệ Thu nheo mắt nhìn Hạ Anh, nước mắt đã khô lại nhưng vẫn còn dấu vết.
“Sao cậu lại ở đây?” Lệ Thu lên tiếng hỏi.
“Tớ đã tìm cậu cả đêm. Cậu có biết mọi người rất lo lắng cho cậu không?” Hạ Anh khẽ trách móc. Trong trí nhớ của cô, Lệ Thu luôn kiên cường, mạnh mẽ. Từ trước đến nay chỉ có cô khóc, chứ chưa bao giờ Lệ Thu khóc. Lệ Thu có phản ứng như này, nhất định là rất đau lòng.
“Xin lỗi.” Lệ Thu khẽ nói.
“Không sao.”
“Anh ấy nói anh ấy vẫn luôn đợi Phương Linh trở về, chưa từng từ bỏ. Vậy tớ là gì? Lúc tớ nhìn thấy hai người họ ôm nhau, trái tim tớ như vỡ nát. Tớ chưa bao giờ yêu ai thực sự cho đến khi gặp anh ấy.”
“Tớ biết! Không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua thôi.” Hạ Anh nói rồi ôm lấy Lệ Thu, nước mắt tự nhiên bất giác mà rơi xuống.
Một lát sau Hạ Anh bước ra, Mạnh Trung liền lên tiếng hỏi:
“Cô ấy sao rồi?”
“Cậu ấy ngủ rồi, mọi người về trước đi, em ở đây với cậu ấy là được rồi.” Cô đáp.
“Anh ở lại đây với em.” Nam Phong nói.
“Hạ Anh…”
“Em nghĩ bây giờ cậu ấy không muốn gặp hai người đâu, cứ để cậu ấy bình tĩnh lại đã. Hai người… suy nghĩ làm sao giải thích chuyện hôm nay đi.” Hạ Anh khẽ thở dài.
“Vậy tớ về trước.” Phương Linh nói rồi xuống cầu thang ra khỏi khu nhà.
“Cậu ấy thực