Snack's 1967
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 7.5.00/10/470 lượt.

nằm trong vòng tay anh như con mèo nhỏ được anh bế trên tay, bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp anh ở sân bay, cô khẽ mỉm cười.

“Dậy rồi còn giả vờ ngủ?” Anh nói.

“Hì.” Cô mở mắt ra nhìn anh cười, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh không chịu xuống.

“Bảo em ở lại một ngày nghỉ ngơi, bay chuyến sau về thì không chịu, lần nào về đến nhà cũng ngủ li bì không dậy được.” Anh khẽ mắng.

“Chẳng phải em muốn về với anh đấy sao.” Cô phụng phịu.

“Anh thì không muốn chăm sóc người ốm đâu.” Anh dịu dàng nói. “Đi tắm rồi đi ngủ đi.” Anh nói rồi đặt cô xuống giường.

Bị anh thả xuống cô nhất quyết không chịu buông tay, Nam Phong thấy cô làm nũng, anh khẽ lắc đầu thở dài rồi cũng leo lên giường ôm cô ngủ, lúc này cô mới mỉm cười, chui gọn vào trong người anh, ôm anh ngủ.

“Hay em dọn sang bên này ở?”

Một lúc không thấy cô đáp lại, anh cúi xuống nhìn đã thấy cô ngủ từ bao giờ, anh khẽ thở dài rồi với tay tắt đèn ngủ.

Lúc Hạ Anh ngủ dậy đã là trưa hôm sau, Nam Phong đi làm từ lâu, trên bàn có sẵn đồ ăn anh làm từ sáng và một tờ giấy nhỏ nhắc cô hâm lại đồ trước khi ăn. Cô thầm nghĩ: “Ngày nào cũng ăn như này cô có béo lên không nhỉ?” Hôm qua, lúc anh nói muốn cô chuyển sang bên này ở, cô vẫn chưa ngủ nhưng vì không biết trả lời thế nào nên mới giả vờ ngủ. Cô ở cùng Lệ Thu bao nhiêu năm cũng đã quen, lẽ nào vì có bạn trai mà đột nhiên chuyển đi? Hơn nữa cô cũng sợ mình sẽ giống mẹ, mẹ cô chẳng phải cũng từng rất hạnh phúc đấy ư? Kết quả là một mình cô độc nuôi cô đến già, chưa bao giờ được hưởng lấy một ngày gia đình hạnh phúc. Cảm giác lo sợ sẽ làm người ta càng dễ đánh mất, nhưng trong tim cô vẫn không có được cảm giác an toàn thực sự.

Sau khi ăn trưa, Hạ Anh đi loanh quanh các con phố gần nhà, chẳng mấy chốc trời đã gần tối. Tầm này Nam Phong chắc cũng sắp về, cô liền vội vàng gọi xe về nhà.

“Em đi đâu cả buổi mà anh gọi không được?” Nam Phong thấy Hạ Anh bước vào nhà, anh lên tiếng.

“Ơ, điện thoại em quên ở nhà, anh về sớm vậy?” Cô cười đáp.

“Anh bảo hôm nay về sớm giúp em chuẩn bị đồ mà.”

Anh khẽ nhíu mày trách cô lúc nào cũng đáng trí. Nghe anh nói mới nhớ ra hôm qua lúc anh nói hôm nay về sớm, cô đã buồn ngủ nên không ấn tượng lắm.

“Hì, em quên mất. Để em vào chuẩn bị đồ.” Cô nhìn anh cười trừ.

“Anh giúp em mang đồ ra xe rồi, bây giờ đi sang nhà Lệ Thu luôn.” Anh dịu dàng nói rồi đi ra khỏi nhà, Hạ Anh nghe vậy liền lấy điện thoại rồi theo anh đi.

“Cháu chào bác.”

Hạ Anh và Nam Phong bước vào nhà thấy bố Lệ Thu đang ngồi trên sô pha, cả hai cùng lên tiếng chào. Ông Minh thấy hai người liền ngẩng lên mỉm cười, thấy Hạ Anh phía sau, ông thoáng sững người trong giây lát. Không hiểu sao ông thấy cô bé này có gì đó rất quen thuộc nhưng ông không nhớ đã từng gặp ở đâu.

“Còn tưởng cậu không muốn về cơ đấy!” Lệ Thu từ trong bếp bước ra. “Bố, đây là Hạ Anh, anh ấy là Nam Phong, bạn trai của Hạ Anh và cũng là cấp trên của chúng con.”

“Cô bé ở nhà mình con hay nhắc đến đây hả?” Ông mỉm cười nhìn Hạ Anh rồi lại quay sang nhìn Nam Phong: “Hai cháu ngồi xuống đi.”

“Vâng.”

“Hạ Anh, quê cháu ở Vĩnh Phúc phải không nhỉ?” Ông hỏi.

“Vâng ạ.”

“Ngày xưa bác cũng từng ở trên đấy một thời gian… ừm…”

“Bố, bố lại điều tra nhân khẩu nữa à?” Lệ Thu ngắt lời ông. “Hạ Anh, vào giúp tớ một tay nào.” Cô mỉm cười.

“Cháu vào bên trong một lát ạ.” Hạ Anh khẽ nói rồi cùng Lệ Thu vào bếp.

“Hai người nói chuyện tự nhiên nhé.”

Lệ Thu mỉm cười với ông và Nam Phong, Ông Minh chỉ lắc đầu: “Con bé này trước nay đều như vậy.”

“Thức ăn nấu xong rồi, ăn cơm thôi!” Lệ Thu vừa nói cười vừa bưng đĩa thức ăn ra ngoài phòng khách theo sau là mẹ Lệ Thu và Hạ Anh.

“Sao anh Mạnh Trung vẫn chưa đến nhỉ?” Hạ Anh quay sang hỏi Lệ Thu.

“Anh ấy không đến đâu, chúng ta ăn thôi.”

Hạ Anh nhìn nét mặt Lệ Thu thản nhiên không chút biểu cảm, cô khẽ nhíu mày khó hiểu, hôm nay chẳng phải Lệ Thu đưa Mạnh Trung về giới thiệu với hai bác ư, sao lại không xuất hiện? Cô muốn hỏi nhưng thấy thái độ bình thản đến bất thường của Lệ Thu lại không dám hỏi.

“Chắc là bận không đến được, chúng ta không đợi nữa, ăn cơm thôi nào.” Ông Minh cười làm xóa tan đi không khí im lặng nãy giờ. Cả nhà năm người ăn cơm vui vẻ.

“Cậu không sao chứ?” Hạ Anh lên tiếng hỏi nhưng Lệ Thu không trả lời mà tập trung lau bát.

“Cậu với anh Mạnh Trung…”

“Không có gì đâu.” Lệ Thu khẽ cười. “Cậu không đi chơi cùng anh Nam Phong à? Đi mau đi, đừng để anh ấy đợi lâu.” Lệ Thu nói rồi đẩy Hạ Anh ra phòng khách. “Mấy cái bát này để tớ lo.”

Hạ Anh thấy vậy đành bước ra ngoài: “Cậu rửa nốt bát giúp mình nhé!”

Lệ Thu mỉm cười quay lại bếp, giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gương mặt.

Hạ Anh cùng Nam Phong đi dạo quanh một lúc, mùa đông bắt đầu tràn về, gió thổi mang theo buốt giá làm bàn tay cô lạnh cóng.

“Bảo em ở nhà thì không nghe, cứ đòi đi hóng gió lạnh cơ.” Nam Phong chau mày lấy áo của mình khoác cho cô.

“Anh không thấy như này rất thú vị sao?” Hạ Anh nhìn anh cười. “Ông bà ngoại em lúc còn sống cũng thường xuyên cùng nhau đi dạo mỗi buổi tối. Lúc đó em không hiểu vì sao ông bà lại thích đi d