
oảng lại đưa chén trà lên miệng thưởng thức. Nhìn khung cảnh Hạ Anh bất giác nhớ đến những ngày ông ngoại còn sống, ông cũng thường xuyên ngồi đánh cờ một mình như vậy. Khi ấy cô vẫn còn nhỏ, cô thường ngồi bên cạnh, xem ông đánh cờ, đôi khi còn nghe ông giảng giải về các nước cờ hay đôi khi về trà đạo, chỉ tiếc những ngày tháng vui vẻ đó không dài.
Khi đến gần, Hạ Anh kinh ngạc nhận ra người đàn ông kia chính là tổng giám đốc công ty cổ phần đầu tư xây dựng Huy Phúc, người đã mời cô làm trợ lý, vị khách bị bệnh tim cô cứu ngày trước. Ông ấy là bác của Nam Phong ư?
“Con chào bác.”
Người đàn ông nghe tiếng, ông liền ngẩng đầu lên nhìn và khẽ mỉm cười.
“Con về rồi mà không gọi bác về, lâu lâu không có đối thủ cũng thấy khó chịu ghê.”
“Bác cùng bác gái đi du lịch vui vẻ như vậy, con làm sao có thể làm phiền được ạ.” Nam Phong khẽ cười.
“Cô bé này chính là người con muốn giới thiệu với bác à?” Ông Huy Phúc nhìn sang Hạ Anh và nói.
“Dạ, cháu chào bác ạ.” Hạ Anh khẽ chào ông, vẻ mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Ầy dà, bác còn tưởng là ai nữa, hoá ra là cô bé này à? Con cứ coi đây như nhà mình nhé.” Ông Huy Phúc mỉm cười.
“Dạ, vâng ạ.” Hạ Anh đáp.
“Nếu lúc trước con thuyết phục được Hạ Anh đến công ty ta làm việc, có khi bây giờ thành người một nhà rồi ấy chứ.”
Hạ Anh nghe ông nói, cô ngây ngô ngẩng lên nhìn Nam Phong, anh chỉ khẽ cười mà không trả lời.
“Hai đứa ngồi đi, uống thử trà mới này xem sao.”
Hạ Anh nhấp một ngụm trà lên miệng thử, trà có vị chát, uống vào lại cảm thấy có vị ngọt đượm, khác hẳn so với những loại trà bình thường.
“Trà này có phải là Shan Tuyết Cổ Thụ không ạ?” Cô đặt chén trà xuống bàn và hỏi.
Thấy ông Huy Phúc im lặng không trả lời, Hạ Anh khẽ bặm môi và đưa chén trà lên miệng uống thêm một ngụm nữa, không biết cô có nói sai không.
“Trà này là Shan Tuyết Cổ Thụ suối Giàng, bạn bác đi chơi mua về tặng đấy. Không ngờ cháu cũng biết đến loại trà này cơ à.” Ông Huy Phúc mỉm cười vui vẻ
“Dạ, ông ngoại cháu thích nghiên cứu về các loại trà nên cháu cũng có cơ hội tìm hiểu một chút ạ.”
“Ồ.” Ông Huy Phúc gật đầu ra vẻ đã hiểu, đoạn nói với Nam Phong: “Nào, hai bác cháu ta chơi một ván cờ nhé!”
Nam Phong khẽ cười rồi cùng ông chơi cờ, Hạ Anh ngồi bên cạnh chăm chú nhìn hai người đang tập trung vào ván cờ, lúc lúc lại chau mày suy nghĩ.Nam Phong cùng bác chơi hồi lâu, ván cờ gần như đã phân định rõ thắng thua. Ông Huy Phúc mỉm cười nhìn Nam Phong:
“Tâm tư bất định làm sao có thể chơi cờ?”
Nam Phong nghe bác nói, anh khẽ mỉm cười rồi liếc sang Hạ Anh, cô cứ loanh quanh nghịch ngợm ở đây anh làm sao có thể tập trung?
“Cháu có thể đi một bước nữa được không ạ?” Hạ Anh mỉm cười nhìn ông Huy Phúc rồi là nhìn sang Nam Phong.
“Được.” Ông đáp.
Hạ Anh nhìn Nam Phong, thấy anh khẽ gật đầu cô mới mạnh dạn đưa tay lên bàn cờ đi một nước. Sau đó cô lại nhìn hai người đang yên lặng nhìn ván cờ đã bị cô thay đổi.
“Thế cờ này ai dạy con vậy?” Ông Huy Phúc hỏi Hạ Anh.
“Dạ, là ông ngoại con ạ.”
“Ông con có phải thầy Lâm Bình không?”
“Vâng. Bác quen ông con ạ?”
“Ha ha ha…” Ông Huy Phúc bật cười. “Không ngờ con lại là cháu gái của thầy giáo. Nhiều năm không gặp thầy, ông cụ vẫn khỏe chứ?”
“Ông cháu mất đã nhiều năm rồi ạ.” Cô khẽ đáp.
Ông Huy Phúc trầm ngâm hồi lâu, ông và thầy Bình mất liên lạc nhiều năm đến khi có được tin tức lại là tin thầy đã qua đời. Bao nhiêu năm ông vẫn mong được gặp lại thầy, người đã dạy cho ông rất nhiều đạo lí, nhờ vậy ông mới có được thành công ngày hôm nay để báo ơn, vậy mà đã không còn cơ hội.
“Con không ngại đưa bác về thăm mộ thầy một lần chứ?” Ông nói.
“Vâng ạ. Chắc ông sẽ rất vui.” Hạ Anh khẽ mỉm cười.
“Bác con mình chơi một ván nhé?” Ông Huy Phúc nói.
Nam Phong nhìn Hạ Anh căng thẳng chơi cờ cùng ông Huy Phúc, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười mà như không.
“Cháu thua rồi ạ.” Hạ Anh nói.
“Thế cờ này con vận dụng khá hay, luyện tập nhiều nữa thì Nam Phong cũng không chắc thắng được đâu. Nào, ta chơi thêm ván nữa nhé!”
Ông Huy Phúc vừa dứt lời đã bị Nam Phong nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý. Ông thấy vậy liền bật cười:
“À, cũng đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta đi chuẩn bị ăn cơm, sau này còn nhiều thời gian, chúng ta lại bàn luận thêm về cờ.”
Trước khi đến đây Hạ Anh còn lo lắng bác anh sẽ không thích cô, hay lo sợ bác là người khó tính, không ngờ bác lại vui tính như vậy. Càng không ngờ hơn, bác lại là học trò của ông ngày xưa.
“Đi, chúng ta đi chợ về nấu cơm.” Nam Phong nói rồi nắm tay kéo Hạ Anh đi, môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Hạ Anh sững người, sao cô có thể việc quên trọng này chứ? Cơm cô nấu có ăn được không?
“Yên tâm, anh không để em phá hỏng bếp nhà bác đâu, em phá bếp nhà anh là đủ rồi.” Hạ anh nghe anh nói, cô khẽ cau mày lườm anh, anh khẽ cười và kéo cô bước đi. Cả buổi cô loanh quanh bên anh nhưng anh không cho cô giúp việc gì. Nhìn anh nấu nướng chuyên nghiệp như vậy lại ngẫm bản thân mình tay chân vụng về, chẳng nấu nổi món gì ra hồn, cô khẽ than thầm.
…
“Anh nấu ăn ngon vậy mà hôm trước cố tình để em nấu ra mấy món chẳng ăn nổi.