
bỏ ý định, lại có thể tránh khỏi tranh giành quyền thừa kế với các anh chị họ.
Nói là vậy, nhưng anh biết, sớm muộn anh cũng phải đối mặt với chuyện này. Tài sản bố mẹ anh để lại cho anh nay thuộc quyền quản lí của bác trai, bác luôn mong muốn anh nhanh chóng kết hôn để giao công ty lại cho anh, nhưng các anh chị họ chỉ thích ăn chơi không muốn làm việc của anh thì không muốn. Bác gái luôn mong muốn anh lấy Thanh Tâm để liên kết thương nghiệp. Lần này anh đưa Hạ Anh về ra mắt gia đình, người ủng hộ không nhiều mà phản đối chắc chắn không ít. Hạ Anh sẽ phải chịu rất nhiều áp lực từ gia đình anh, nhưng công khai chuyện hai người là cách duy nhất bảo vệ cô khỏi những người không mong muốn anh ở bên cô. Bác trai tuy không thể hiện rõ chính kiến nhưng vẫn âm thầm ủng hộ và chiều theo ý anh, anh đưa Hạ Anh về, chắc bác cũng sẽ quý cô, như vậy mọi người dù không muốn cũng không thể nói gì.
Lệ Thu đi chơi về đã thấy Hạ Anh ngồi trong phòng than ngắn thở dài, cô liền ngồi xuống bên cạnh:
“Lại sao thế này, xuất viện rồi nên vui vẻ hưởng thụ chứ!”
“Mấy hôm nữa bác của anh Phong về đây, anh ấy muốn đưa tớ về nhà giới thiệu với bác anh ấy.” Hạ Anh phụng phịu.
“Ra mắt à? Tốt chứ sao nữa.” Thấy Hạ Anh nhíu mày, cô lại hỏi: “Cậu không vui à?”
Cô không vui ư? Anh đưa cô về ra mắt gia đình, đáng lẽ cô nên vui mới phải, nhưng sao bản thân cô lại thấy mơ hồ, bất an. Cô không muốn nghĩ đến những lời Thanh Tâm nói, nhưng có thể không nghĩ được sao?
“Chỉ là tớ thấy như vậy có vội vàng quá không?” Cô và anh chỉ vừa mới bắt đầu, có thể tính từ lúc anh gặp sự cố trên máy bay hay là trong bệnh viện hôm qua?
“Ôi dào, thời gian không thành vấn đề. Quan trọng là tình cảm của anh Phong với cậu rất nghiêm túc. Cậu không biết lúc cậu suýt chết đuối, anh ấy lo lắng thế nào đâu. Anh ấy bình thường lãnh đạm, không hay thể hiện cảm xúc vậy mà hôm đó như nào? Trước nay, anh ấy đối với cậu ra sao, trong lòng cậu cũng rõ, còn nghĩ ngợi gì nữa?”
Hạ Anh khẽ thở dài, cô có nên cho Lệ Thu biết chuyện Thanh Tâm nói hôm trước không?
“Hơn nữa, như vậy cũng có thể cắt đứt mộng tưởng của người nào đó với anh Nam Phong.” Lệ Thu khẽ cười.
“Cậu biết rồi à?” Hạ Anh ngạc nhiên hỏi.
“Ui, có gì mà Lệ Thu ta đây không biết chứ, cậu coi thường tớ quá rồi đấy! Ai chẳng biết Thanh Tâm yêu Nam Phong, nhưng như vậy thì sao? Dù có yêu bao nhiêu đi nữa cũng không thay đổi được sự thật, anh ấy không yêu cô ta mà yêu cậu.”
Hạ Anh khẽ thở dài, hoá ra Lệ Thu chỉ biết như vậy, nếu biết chuyện liên hôn kia thì cô nàng có ngồi cười ở đây hay là nhảy dựng lên? Vì sao Nam Phong không cho cô biết chuyện này, thậm chí không nói cho cô chút gì về gia đình anh?
“Ừ, nhưng nếu bác anh Phong không thích mình thì sao?”
“Ơ, thế là cậu đang lo chuyện đó à, sao không bảo sớm! Haizz…” Lệ Thu khẽ thở dài: “Cái này cũng đâu khó lắm, cậu cứ bình thường là được rồi. Bố mẹ anh Nam Phong mất từ lâu, hai bác chăm sóc anh ấy cũng coi như là bố mẹ, cậu nhất định không được để lộ ra khuyết điểm gì biết chưa!” Lệ Thu nói một hồi ra vẻ biết rõ lắm, nhưng thực ra cô đã ra mắt bố mẹ chồng tương lai lần nào đâu.
“Cậu làm như tớ xấu xí lắm không bằng.” Hạ Anh bĩu môi.
Lệ Thu nghe vậy, cô nhìn Hạ Anh một lượt từ trên xuống dưới, tay chống cằm suy nghĩ một lúc lâu sau đó lắc đầu.
“Thế này không ổn, đi!” Lệ Thu nói rồi lôi Hạ Anh xuống giường.
“Ơ, đi đâu?”
“Đến nơi cậu sẽ biết.”
Hạ Anh cùng Lệ Thu đến một cửa hàng thời trang gần đó, cô bị Lệ Thu bắt thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác cũng không ưng ý. Thay đi thay lại cả buổi khiến Hạ Anh hoa mắt, chóng mặt.
“Lệ Thu, cậu không chán thì nhân viên bán hàng cũng muốn đuổi chúng ta đi đấy!” Cô khẽ nói, nhìn cô nhân viên bán hàng kiên nhẫn đứng bên cạnh hai cô nãy giờ, khuôn mặt cô gái vẫn vui vẻ, không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
“Hai chị cứ thoải mái lựa đồ ạ.” Cô gái hình như nghe được lời Hạ Anh nói, cô liền chen vào. “Thực ra em thấy chị đây mặc bộ nào vào trông cũng đều đẹp cả.”
“Em thấy đẹp, nhưng chị chưa ưng.” Lệ Thu khẽ cười.
“Vậy em giúp chị lấy mấy bộ, chị mặc thử lên xem ưng ý không nhé?” Cô nhân viên tươi cười nói.
“Ừ.” Lệ Thu cười nhưng bị Hạ Anh lườm.
“Cậu thật biết hành hạ người khác đấy!”
“Cậu quá khen rồi, hi hi.” Lệ Thu đắc ý cười, khi thấy cô nhân viên bán hàng quay lại với mấy bộ đồ trên tay, cô đứng lên ngắm nghía một lúc rồi nhìn sang Hạ Anh đang ngồi trên ghế ý bảo cô đi vào thử đồ. Hạ Anh thở dài bất lực đi vào phòng thay đồ rồi bước ra.
Lệ Thu nhìn Hạ Anh một lúc, ánh mắt không có biểu hiện thích hay không thích, cô nhân viên thấy có cơ hội bán hàng liền nhanh miệng giới thiệu:
“Chị mặc bộ này rất đẹp đấy ạ. Đây là hàng thiết kế cao cấp của công ty chúng em, kiểu dáng đơn giản, đường cắt tinh tế lại sang trọng, rất phù hợp với chị.”
Lệ Thu không nói gì, khoé môi khẽ nhếch lên.
“Hay chị thử thêm mấy bộ nữa nhé.” Cô gái vẫn rất kiên nhẫn. Hạ Anh cầm bộ váy trên tay cô gái, khuôn mặt thể hiện rõ sự áy náy và ái ngại. Cô thầm nghĩ, nếu bây giờ hai người đang ở Hà Nội, lại làm phiền người ta cả buổi chiều như n