Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324834

Bình chọn: 9.5.00/10/483 lượt.

ĩ đến mấy chuyện đấy có được không?” Hạ Anh vừa nói hết câu đã thấy Nam Phong đứng ngay trước cửa phòng, cô ngượng quá mặt đỏ cả lên.

“Em dậy rồi thì chuẩn bị thay đồ, đi ra biển cùng mọi người luôn nhé.” Anh mỉm cười nhìn cô nói.

Hạ Anh thấy anh đi khỏi rồi mới quay sang đánh Lệ Thu một cái:“Tại cậu đấy! Lần sau cấm nói chuyện đó! Cũng không được trêu tớ!”

“Ha ha, có sao đâu, cậu đâu phải trẻ con nữa mà ngại? Chuyện sớm muộn thôi, cậu định làm bà cô thủ tiết suốt đời hả? Thôi đi đánh răng rửa mặt đi còn đi ngắm bình minh.” Lệ Thu nhìn Hạ Anh rời khỏi giường và đi vào phòng tắm, cô khẽ mỉm cười gian xảo. Hôm qua cô vì Mạnh Trung bận mà không đi cùng Hạ Anh và Nam Phong đến Đà Nẵng, sáng nay mới lên máy bay đi sớm. Có vẻ như cô bỏ lỡ mất chuyện hay ngày hôm qua rồi.

***

“Tôi mới là người anh ấy yêu, còn cô chỉ là kẻ thay thế thôi. Từ bỏ đi, Hạ Anh!” Cô gái nói, nụ cười dịu dàng nhìn Hạ Anh, tay khoác tay Nam Phong đứng bên cạnh.

“Nam Phong, anh yêu em phải không?” Hạ Anh nhìn Nam Phong nhưng trong ánh mắt anh là sự lạnh lùng thờ ơ.

“Anh không yêu em, Hạ Anh.”

Anh nói rồi cùng cô gái quay bước đi bỏ mặc Hạ Anh đứng ngây người một chỗ. Cô gái quay lại nhìn Hạ Anh, nụ cười tràn ngập sự chiến thắng, khoảnh khắc ấy Hạ Anh chợt nhận ra cô gái đó sao lại rất giống Thanh Tâm.

“Hạ Anh, anh ấy không yêu cô, chưa bao giờ yêu cô…” Giọng nói cứ ám ảnh trong đầu cô khiến đầu óc cô đau buốt.

“Nam Phong…!”

Hạ Anh giật mình ngồi bật dậy, cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán:

“Hóa ra chỉ là mơ.”

Cô khẽ thở dài rồi cúi xuống nhặt chiếc chăn đã rơi xuống đất từ bao giờ, rồi nằm xuống chui vào chăn cố gắng ngủ lại. Trở mình hồi lâu nhưng Hạ Anh không thể ngủ tiếp, giấc mơ lúc nãy cứ bám theo cô không buông, rõ ràng chỉ là mơ như sao nó lại chân thực như vậy? Đến mức cô tỉnh dậy trong lòng vẫn hoang mang. Chỉ mấy ngày ở Đà Nẵng nhưng cô cũng nhìn ra sự quan tâm của Thanh Tâm dành cho Nam Phong không hề đơn giản chỉ là tình bạn, hơn nữa những nhân viên bên cạnh Thanh Tâm đều nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. Nếu Thanh Tâm yêu Nam Phong, anh lại đưa cô về đây, họ không thích cô cũng là điều đương nhiên, cô không ngốc đến mức không nhận ra. Một người như Nam Phong có nhiều người thích không có gì lạ nhưng không biết vì sao cô lại có cảm giác bất an khi Thanh Tâm xuất hiện.

Hạ Anh nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ, ngủ cũng không ngủ tiếp được, cô đành ậy thay đồ rồi ra ngoài đi dạo. Trời vẫn chưa sáng hẳn, cái lạnh của ban đêm còn chưa tan hết, cô khẽ run và co mình lại trong vòng tay của chính mình. Sóng biển va vào đá tạo lên từng đợt bọt trắng xóa tung lên cao rồi lại rơi xuống biển và tan biến. Tình cảm của cô vừa mới bắt đầu nhưng cô đã thấy có rất nhiều khoáng cách không thể nói ra, dường như trong lòng Nam Phong còn vướng mắc rất nhiều điều và trái tim anh hình như cũng không chỉ dành cho riêng cô. Thanh Tâm là gì của anh vì sao lại tốt với anh như vậy? Còn anh, anh không nồng nhiệt nhưng không hề lạnh nhạt, anh cũng không hề từ chối sự nhiệt tình và quan tâm của Thanh Tâm dành cho anh. Và trong mắt mọi người ở đây, cô mới là kẻ thứ ba.

“Sớm như vậy em đã có hứng thú ra đây ngắm bình minh rồi à?”

Hạ Anh nghe tiếng nói từ phía sau, cô giật mình quay lại nhìn Thanh Tâm và mỉm cười:

“Chị cũng dậy sớm vậy ạ?”

“Ừ, chị quen dậy sớm rồi, khách sạn nhiều việc, chị không đến sớm không yên tâm. Làm công vất vả vậy đấy, có ai sướng như Nam Phong đâu, cả một công ty lớn không lo, mà đi làm tiếp viên hàng không.” Thanh Tâm khẽ cười.

“Anh Nam Phong là chủ của khách sạn này ạ?” Hạ Anh ngạc nhiên hỏi, cô chưa nghe ai nói vậy, cũng chưa bao giờ nghe anh nhắc đến.

“Em không biết ư? Nam Phong chính là giám đốc của công ty du lịch và thương mại Thanh Hương bao gồm khối nhà hàng khách sạn Vân Hương.”

Hạ Anh im lặng nghe Thanh Tâm nói, công ty du lịch và thương mại Thanh Hương nổi tiếng sao? Vị giám đốc tài năng đã đưa công ty Thanh Hương từ nguy cơ phá sản thành một công ty phát triển mạnh mẽ trong ngành du lịch là Nam Phong ư? Trước đây cô từng nghe nhắc đến nhưng cô không để ý lắm. Cô từng đọc trên tờ báo nào đó nói vị hôn thê của anh chính là nữ doanh nhân thành đạt nay là phó giám đốc khu nhà hàng khách sạn Thanh Hương, là Lê Thanh Tâm ư? Vì sao anh chưa bao giờ nói với cô những chuyện như vậy?

Lệ Thu ngủ dậy, cô sang phòng Hạ Anh định rủ Hạ Anh đi chơi nhưng không thấy Hạ Anh đâu, cô lấy điện thoại gọi cho Hạ anh thì nghe tiếng chuông trong phòng, Lệ Thu khẽ thở dài, quay đi thì gặp Nam Phong cũng vừa bước vào:

“Ơ, Hạ Anh không ra ngoài cùng anh à?”

“Không, anh vừa từ khách sạn về mà.” Nam Phong đáp.

“Đi đâu được nhỉ, bình thường gọi còn không chịu dậy.”

“Phong cảnh ở đây đẹp như vậy, chắc đi ngắm bình mình rồi.” Mạnh Trung nói, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình cũng đi thôi, tìm Hạ Anh luôn… Ơ, kia phải Hạ Anh không?” Anh chỉ ra ngoài biển.

Nam Phong và Lệ Thu nghe vậy cũng nhìn theo tay Mạnh Trung chỉ:

“Mới sáng ra mà đã vội tắm biển rồi cơ à?” Lệ Thu nhìn thấy Hạ Anh nhảy xuống nước liền nói.

“Vậy chúng t


The Soda Pop