Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324855

Bình chọn: 9.00/10/485 lượt.

ỗ khác. Nam Phong thấy bộ dạng lúng túng của Hạ Anh, anh khẽ mỉm cười:

“Em không muốn họ biết thì họ cũng biết rồi, ngày mai tin chúng ta cùng nhau đi du lịch sẽ truyền khắp công ty thôi, không chừng họ còn nói anh đưa em về ra mắt gia đình nữa đấy!”

Hạ Anh nhíu mày nhìn anh: “Là anh cố ý phải không?”

“Cố ý hay không có gì khác biệt, đằng nào họ cũng sẽ nói như vậy mà, họ muốn biết thì chúng ta công khai cho họ biết, có gì phải giấu diếm đâu.” Anh dịu dàng nói.

“Nhưng…”

“Anh cũng không muốn mọi người bàn tán chuyện của chúng ta, càng không muốn nghe họ nói những lời không hay về em.”

Hạ Anh im lặng nghe anh nói, quả thực là những lời đồn trong công ty về cô cũng không hay chút nào. Lúc họ nói cô đổi tình lấy công việc, lúc lại nói cô dùng nhan sắc mê hoặc cấp trên để leo cao, hết Nam Phong rồi lại chuyển sang Hải Đăng, nếu không làm sao một người không hề có người thân trong ngành như cô lại được ưu ái như vậy, bản thân cô luôn nghĩ mình may mắn, giờ mới biết anh vẫn luôn ở bên giúp đỡ cô.

“Thực ra em không hề quan tâm họ nói về em như nào.”

“Anh biết là em không quan tâm, nhưng như vậy không có nghĩa là anh để họ tiếp tục nói về em như vậy. Có anh rồi, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi vì bất cứ ai nữa.”

Hạ Anh mỉm cười hạnh phúc mà dựa vào vai anh. Cô vốn nghĩ anh không hề quan tâm những chuyện như vậy, nhưng hóa ra mỗi chuyện nhỏ liên quan đến cô anh đều chú ý và nghĩ cách giúp cô giải quyết. Cô không phải may mắn mà là vì có anh luôn âm thầm giúp đỡ cô, quan tâm đến cô. Nghĩ lại từ lúc cô đi làm đến bây giờ, không ít lần cô gặp rắc rối hay phạm sai lầm anh đều ra tay giải quyết, có thể anh trách mắng cô nhưng chưa bao giờ nặng lời, có thể anh nghiêm khắc với cô nhưng lại tận tình chỉ bảo. Bản thân cô lúc đó chỉ thấy anh nghiêm khắc hay trách mắng cô nhưng lại không nhìn thấy sự quan tâm của anh dành cho mình.

“Nam Phong, cảm ơn anh vì đã luôn tốt với em như vậy.”

“Vậy thì sau này đi đâu cùng anh đừng có lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy nữa, biết chưa?” Nam Phong bật cười khi nhớ lại lúc cô cùng anh lên máy bay.

Cô vì sợ mọi người biết cô và anh đi du lịch cùng nhau mà cố tình đi cách anh một đoạn, còn cúi gằm mặt xuống không để ai nhìn thấy. Vẻ mặt cô lúc đó trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu. Anh cũng định mặc kệ như vậy nhưng bị một nữ tiếp viên cố tình lên tiếng trêu:

“Anh Nam Phong và Hạ Anh đi du lịch cùng nhau hả?”

Câu nói vừa vang lên, cả đoàn tiếp viên đã chú ý đến hai người. Hạ Anh liền lắc đầu định giải thích đã bị Nam Phong kéo lại gần anh:

“Ừ, bọn anh cùng về Đà Nẵng.”

Nói rồi anh nắm tay cô kéo vào bên trong trước sự ngạc nhiên của mọi người, Hạ Anh thì trợn mắt lên nhìn anh, cô định nói gì nhưng bị nụ cười mê hoặc của anh nuốt mất, đành ngoan ngoãn đi theo anh vào chỗ ngồi.

Rời khỏi sân bay Đà Nẵng, Hạ Anh cùng Nam Phong lên xe đến bán đảo Sơn Trà. Vừa lên xe cô đã dựa vào vai Nam Phong ngủ, mặc kệ khung cảnh bên đường, mặc kệ Nam Phong bên cạnh nhíu mày nhìn cô cảm thán: “Cô bé này sao lại thích ngủ đến thế, lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ.”

Đến khi Hạ Anh nghe giọng nói của anh dịu dàng bên cạnh mới giật mình tỉnh dậy và bước xuống xe. Trước mắt cô là trời và biển mênh mông, gió thổi vi vu hòa lẫn tiếng sóng biển. Nam Phong đưa cô đến một tòa biệt thự sang trọng với kiểu kiến trúc cổ điển tách biệt hẳn với khu nhà hàng khách sạn gần đấy, hai bên đường dẫn vào nhà trồng các loại hoa lạ và cây xanh. Khung cảnh đẹp như này cô chưa bao giờ được nhìn thấy.

“Biệt thự Vân Hương?”

“Ừ. Biệt thự này do bố anh thiết kế và mang tên của mẹ anh.”

“Vậy bố anh chắc yêu mẹ anh lắm nhỉ?” Cô vui vẻ nhìn anh, trong ánh mắt toát lên sự ngưỡng mộ vô cùng.

Nam Phong khẽ cười, bố anh là kiến trúc sư, mẹ anh lại là con của giám đốc nơi ông làm việc, vẽ một bản thiết kế tặng mẹ anh cũng không có gì lạ, còn ông có yêu mẹ anh nhiều hay không anh không chắc. Ngày ông còn sống, ông rất yêu thương anh, đối với mẹ anh cũng nhất mực quý trọng. Mọi người luôn nói mẹ anh hạnh phúc, nhưng bà luôn không vui vẻ, lúc nhỏ anh không hiểu, nhưng bây giờ thì biết, bố anh vì tình cảm sâu nặng của mẹ dành cho ông nên mới lấy bà, chứ không phải tình yêu, nếu không phải vậy làm sao có sự xuất hiện của Khánh Đan?

Hạ Anh thấy Nam Phong không nói gì, lại thấy ánh mắt anh trở lên ảm đạm, hình như cô lại khiến anh không vui nữa:

“Em xin lỗi, em làm anh nhớ lại chuyện không vui ngày trước phải không?”

Nam Phong nghe giọng nói có vẻ hối lỗi của Hạ Anh, anh khẽ mỉm cười nhìn cô:

“Không có gì, chuyện cũng qua rất lâu rồi. Mình vào nhà thôi.” Anh vừa mở cổng bước vào thì một cô gái trẻ mặc bộ đồng phục của khách sạn bước ra chào:

“Anh Nam Phong về rồi ạ? Lâu lắm mới thấy anh về, chị Thanh Tâm biết anh về nên dặn em sang đây dọn dẹp lại nhà cửa.”

“Ừ, thực ra cũng không cần thiết, mỗi tuần đều có người đến lau dọn mà.” Anh nói.

“Nhưng chị Thanh Tâm nói anh ưa sạch sẽ, không lau dọn lại một lần chị ấy không yên tâm.” Cô gái mỉm cười với anh và tiếp tục nói: “Đồ ăn cũng chuẩn bị hết cho anh rồi ạ. Nhưng… em không b


XtGem Forum catalog