
thực ra anh rất quan tâm đến cô, chỉ là nhiều lúc cô không nhận ra mà thôi.
NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO – CHƯƠNG 12
Chương mười hai: Món quà bất ngờ
Mấy hôm sau đi làm lại, Hạ Anh vừa kết thúc chuyến bay đã bị gọi lên văn phòng. Cô bước vào phòng, thấy Nam Phong đang ngồi trên ghế, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, cô khẽ cau mày:
“Đoàn trưởng, anh gọi em có việc gì ạ?”
“Lại đây!” Anh ngẩng lên nhìn cô.
Hạ Anh tiến lại ngồi chiếc ghế đối diện, nhìn anh mỉm cười:
“Anh không bình thường được à mà lúc nào cũng chưng bộ mặt lạnh lùng như vậy?”
Nam Phong không đáp lại cô mà hắng một tiếng rồi nói:
“Làm cả ngày có mệt không?”
“Không, em quen rồi.” Cô khẽ mỉm cười.
Nam Phong ừ một tiếng rồi đứng dậy đi ra tủ, lấy một đôi giày bệt đưa cho cô. Hạ Anh cảm động nhìn anh và nhận đôi giày từ tay anh, tháo đôi giày cao gót ở chân mình đi đôi giày bệt vào.
Nam Phong nhìn Hạ Anh sung sướng ngắm nghía đôi giày dưới chân mình, anh mỉm cười hài lòng:
“Từ mai em chuyển sang tổ của Mạnh Trung nhé!”
Hạ Anh nghe anh nói liền sáng mắt lên và cười sung sướng. Anh nhíu mày nhìn cô, khẽ lắc đầu.
“Không có việc gì nữa, em về trước đi. Hôm nay anh phải họp muộn.”
Hạ Anh vâng dạ rồi rời khỏi văn phòng. Anh nhìn bóng dáng cô rời khỏi phòng, cười dịu dàng. Mỗi lần thấy cô ngồi nghỉ lại bỏ giày ra nhăn nhó vì đau chân, anh cũng thấy xót. Cô hình như không giống những cô gái khác, đi giày cao cả ngày vẫn thoải mái, không biểu hiện gì. Còn cô, mỗi lúc rảnh lại tranh thủ tháo giày ra, nhăn nhó kêu đau. Hoặc những cô gái khác không thể hiện còn cô thì luôn thể hiện cảm xúc của mình ra mặt. Dù sao anh cũng thích cô đi giày bệt, như vậy trông cô trẻ con và đáng yêu hơn.
Mạnh Trung bước vào, thấy Nam Phong đang cười, anh ngạc nhiên nhìn Nam Phong:
“Trời hôm nay bão to hay sao mà có người đột nhiên biết cười thế kia?”
Nam Phong lườm anh một cái rồi cúi xuống xếp lại tập tài liệu trên bàn.
“Ai mà có khả năng làm đoàn trưởng nhà ta vui vẻ vậy nhỉ?” Mạnh Trung vẫn không ngừng.
“Ông nhiều chuyện quá đấy!”
“Hừm, ông đúng là giỏi làm người khác mất hứng.” Mạnh Trung ngừng một lúc rồi lại huyên thuyên không ngừng, khiến Nam Phong ngồi đối diện cũng thấy phiền. Bình thường Mạnh Trung không đến mức nói nhiều như vậy nhưng cứ liên quan đến chuyện tình cảm của Nam Phong, cậu ta lại sốt sắng không ngừng.
Hạ Anh vừa bước vào phòng nghỉ đã thấy Thu Trang chay đến:
“Cậu chuyển tổ bay thật à? Chán thế!”
“Chúng ta vẫn cùng làm ở sân bay, vẫn gặp nhau thường xuyên mà.” Cô đáp.
“Nhưng tớ thích làm việc cùng cậu cơ.” Thu Trang khẽ thở dài.
“Vâng, làm cùng Hạ Anh cô ấy toàn giúp cậu nên cậu mới thích.” Một cô trong tổ bay nói.
“Mọi người giúp đỡ nhau là việc nên làm mà.” Hạ Anh nói và khẽ mỉm cười.
“Hôm nay là ngày cuối cùng mình làm việc cùng mọi người, vì vậy mình muốn mời mọi người tối nay đi ăn uống vui vẻ một bữa, cảm ơn các bạn đã giúp đỡ mình trong suốt thời gian qua. Mọi người thấy sao?”
Hạ Anh thấy mọi người quay sang bàn tán, mấy người bạn của Ngọc Trâm thì nhìn cô nhếch mép cười rồi rời khỏi phòng nghỉ.
“Hạ Anh, hay hôm nay để mình mời cậu, còn mấy đứa hay đi cùng nhau nữa mà, rủ cả Lệ Thu, Thùy đi nữa.” Thu Trang mỉm cười, cố tình không để ý đến sự thờ ơ của mấy người xung quanh. Hạ Anh gượng cười nhìn Thu Trang, lúc cô đến chẳng ai mong, lúc cô đi rồi, mọi người đều cho đó là một việc tốt. Dù cô cố gắng hòa đồng cũng vô ích.
Lệ Thu về nhà thấy Hạ Anh ngồi ủ rũ trên ghế sô pha, cô lại gần hỏi:
“Hôm nay cậu không đi liên hoan cùng mọi người à mà về sớm vậy?”
“Không, hôm nay mình hơi mệt.” Hạ Anh hững hờ đáp.
“Bọn họ không thích cậu nên cậu cũng đừng để ý làm gì.”
Lệ Thu nghe Hạ Anh thở dài liền đứng dậy lôi cô lên:
“Đi, bọn họ không tổ chức tiệc thì chúng ta tổ chức.” Lệ Thu nói rồi kéo Hạ Anh vào phòng bắt cô thay đồ rồi lên xe đi. Lệ Thu dừng lại ở một nhà hàng ven hồ. Bên trong có vẻ hơi tối, và hình như cũng ít khách. Hạ Anh nhíu mày nhìn Lệ Thu nghi ngờ, bình thường Lệ Thu có bao giờ chọn nhà hàng kiểu này đâu.
“Vào trong thôi.”
Lệ Thu đẩy Hạ Anh bước vào. Cô nhìn xung quanh không thấy có bóng dáng của một người phục vụ hay khách hàng, chỉ có cô và Lệ Thu. Bỗng nhiên tiếng pháo vang lên làm Hạ Anh giật mình. Sau đó kim tuyến rơi xuống khắp người cô và sàn nhà, mọi người từ bên trong ùa ra:
“Đợi mãi, cuối cùng nhân vật chính cũng đến rồi.”
Hạ Anh ngây ra nhìn mọi người. Tổ bay cũ, mới đều có mặt, Nam Phong cũng ở đây.
“Mọi người muốn tặng cho Hạ Anh một bữa tiệc chia tay thật đặc biệt.”
“Và cả sự chào đón của tổ mới bọn tớ nữa chứ.” Lệ Thu cũng lên tiếng.
“Đây là lí do vì sao anh Hải Đăng nghỉ phép chiều nay. Hạ Anh đừng buồn nhé!”
“Cảm ơn mọi người.” Hạ Anh nghẹn ngào nói, mắt cô cũng đỏ hoe vì cảm động.
“Thực ra bọn tớ đều rất quý Hạ Anh, chỉ là… cậu đừng để ý nhé.”
“Đúng đấy, mọi người trong tổ đều rất quý cậu, còn cả vụ cậu lớn tiếng quát Ngọc Trâm nữa.”
“Mình cũng muốn mắng cô ta mà không dám…”
Mọi người nghe nói vậy liền cười sảng khoái mà trêu đùa nhau.
“Hôm nay thực sự rất cảm ơn các bạn