XtGem Forum catalog
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324890

Bình chọn: 8.5.00/10/489 lượt.

i xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Hạ Anh nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không của anh, trái tim cô thắt lại. Cô biết trái tim anh không dành cho cô, chưa bao giờ thuộc về cô.

“Cô ấy tên Khánh Đan.” Anh nói.

Cái tên này hình như cô đã nghe loáng thoáng khi anh mê sảng.

“Anh rất yêu chị ấy phải không?” Cô khẽ hỏi.

“Em nghe mấy người trong công ty nói à?”

Hạ Anh nghe giọng nói ấm áp của anh, khi anh nói lại khẽ cười, phải chăng lúc đó anh đang nhớ đến cô gái ấy?

“Cô ấy là em gái anh. Em gái cùng cha khác mẹ, bị thất lạc từ nhỏ.”

Hạ Anh ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh. Anh biết, anh nói vậy cô cũng khó mà tin được.

“Lần đầu tiên anh gặp cô ấy đã bị nụ cười của cô ấy làm trái tim anh rung động. Năm đó, anh về khách sạn của bác trai giúp bác quản lí một thời gian. Còn cô ấy là khách du lịch. Cô ấy đi cùng người yêu. Sau này anh có cơ hội gặp lại cô ấy, khi cô ấy đi du học còn anh là tiếp viên hàng không. Anh dần dần trở thành bạn, thành một người anh luôn ở bên cô ấy khi cô gặp chuyện buồn.” Nam Phong vừa nói vừa nghĩ lại khoảng thời gian đã qua.

“Lúc đó anh không hề biết Khánh Đan là em gái mình. Anh yêu cô ấy nhưng không dám nói ra. Anh đứng nhìn cô ấy bị tổn thương vì tình yêu, anh rất đau khổ và tức giận. Thế rồi cô ấy có con với người con trai đó dù cậu ta đã lấy vợ. Vợ người con trai đó đã tìm anh, cô ta biết anh thích Khánh Đan và chuyện về gia đình anh. Cô ta nói sẽ giúp anh đòi lại tài sản mà gia đình nhận nuôi cô ấy đã lấy từ mẹ anh. Anh giúp cô ta mà không biết mình đang vạch trần thân thế của cô ấy, càng không ngờ cô ấy là em gái mình. Khánh Đan là vũ công nổi tiếng nên vì chuyện đó mà tạo ra sóng gió không ngừng…” Nam Phong nói đến đây sắc mặt anh trắng bệch, ánh mắt đau đớn, bàn tay anh nắm chặt chiếc gối khiến nó trở nên nhăn nhúm.

“Anh nghĩ chỉ cần mọi chuyện được giải quyết anh sẽ đưa cô ấy đến nơi không ai biết cô ấy, không ai có thể tổn thương cô ấy. Nhưng những việc anh làm lại là sự tổn thương lớn nhất dành cho cô ấy. Vì chuyện đó mà cô ấy bị tai nạn, đứa bé trong bụng không còn nữa.”

Hạ Anh nhìn Nam Phong đau khổ như vậy trong lòng cô cũng không hề dễ chịu, cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh.

“Anh vội vàng đi tìm cô ấy nhưng bị tại nạn. Khi anh vào bệnh viện thì cô ấy đã đi rồi.”

Lần đầu tiên Hạ Anh nhìn thấy Nam Phong thực sự đau khổ như vậy. Ánh mắt anh tràn đầy sự dằn vặt, tự trách. Bao năm qua, anh không ngừng tìm kiếm người con gái kia nhưng không tìm thấy. Chẳng trách anh lại trở nên lãnh đạm khó gần như vậy.

“Anh đã hại cô ấy…”

“Nam Phong…” Hạ Anh ôm anh dịu dàng an ủi. “Em tin cô ấy sẽ không trách anh đâu. Anh đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, nhìn anh như vậy em rất đau lòng.”

Nam Phong ngẩng lên nhìn cô, trán cô nhíu lại, ánh mắt cũng đỏ hoe.

“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh không muốn thấy em buồn vì bất cứ chuyện gì.”

“Anh cũng phải như vậy.” Cô khẽ mỉm cười.

“Cô ấy nhất định sẽ trở về.” Cô nói và khẽ ôm anh, để anh dựa vào mình như một đứa trẻ. Hai người cứ im lặng như vậy rất lâu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nam Phong nhấc lên nghe một lúc rồi cúp máy. Anh quay lại nhìn cô một lúc mới nói:

“Hôm nay em không đi làm à?”

“À… Hôm nay em vẫn được nghỉ phép.” Cô khẽ nói.

“Hôm nay là hôm thứ tư rồi đấy, em rảnh quá nhỉ?”

Hạ Anh mím môi nhìn anh, cô cố gắng đoán thái độ qua gượng mặt anh nhưng chẳng tìm kiếm được thông tin gì, anh trở nên lãnh đạm.

“Em lại gây ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Không có, làm gì có chuyện gì được chứ.” Cô khẽ cười.

“Không có à? Thế mà anh nghe nói có người nhất định không chịu làm việc cùng em đấy!”

“Anh… Làm sao anh biết?” Hạ Anh ngạc nhiên nhìn anh nhưng thấy thái độ nghiêm túc của anh liền cúi xuống như học trò bị thầy giáo phát hiện lỗi lầm.

“Lần trước thì không biết hợp tác với tổ đội, lần này thì lớn tiếng cãi nhau với người khác. Em càng ngày càng không biết điều. Làm việc nhóm mà em không chịu hòa đồng với mọi người thì làm sao tốt lên được?”

Hạ Anh nghe anh nói, cô cúi đầu tỏ vẻ đã nhận lỗi nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự ấm ức.

“Đây là cơ hội cho em giải quyết những bất đồng trong mối quan hệ với các đồng nghiệp nhưng xem ra em chẳng làm được gì. Sau này nếu em lên tiếp viên trưởng hay gì đó em làm sao đối xử với mọi người? Nói gì đến quản lí họ.” Nam Phong nói với giọng rất nghiêm túc nhưng trên môi anh không giấu nổi nụ cười. Cô gái này lúc nào cũng như vậy, bị mắng thì tỏ vẻ rất hối lỗi nhưng thực chất lại cảm thấy oan ức vô cùng. Khuôn mặt cô lúc này trông rất đáng yêu, khiến anh không thể không cười, chỉ là cô luôn cúi mặt nên không bao giờ thấy anh cười mà thôi.

“Nhưng anh cũng không muốn vì làm đẹp lòng mọi người mà cứ phải nhẫn nhịn chịu thiệt. Em chắc chắn không thuộc tuýp người đó rồi. Thực ra như vậy cũng không cá tính chút nào.” Anh dịu dàng nói.

Hạ Anh nghe vậy cảm thấy anh đang đồng tình với cách làm của mình liền vui vẻ ngẩng lên nhìn anh cười. Anh khẽ lắc đầu và vuốt tóc mái trên trán cô.

“Sau này tránh cô ấy ra, anh sẽ sắp xếp em sang tổ khác.”

Hạ Anh khẽ cười nhìn anh,