
g tổ bay nói chuyện phiếm với nhau thì nhận được thông báo chuyến bay vừa khởi cất cánh đi Singapore gặp sự cố phải hạ cánh khấn cấp. Không khí bỗng chốc trở lên náo loạn, khuôn mặt Hạ Anh đột nhiên tái mét. Singapore? Lúc nãy khi cô mở điện thoại lên nhận được một tin nhắn từ Nam Phong: “Anh đi Singapore mấy hôm, không đón em được. Anh có chuyện muốn nói với em, đợi anh về nhé!” Tin nhắn được gửi đi từ một tiếng trước.
Hạ Anh bật dậy chạy đến phòng họp nhìn mấy người đang họp bên trong, khuôn mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng. Lệ Thu và Mạnh Trung cũng đang ở trong đấy. Lệ Thu thấy cô liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Lệ Thu có phải chuyến bay lúc nãy là chuyến anh Nam Phong đi không?”
Lệ Thu thấy khuôn mặt trắng bệch của Hạ Anh cũng thấy lo sợ, cô khẽ an ủi:
“Không sao đâu, chỉ là hạ cánh khẩn cấp thôi. Nhất định sẽ không có chuyện gì sảy ra đâu.” Lệ Thu nói vậy nhưng trong lòng cô biết máy bay gặp phải tình huống hạ cánh khẩn cấp cũng rất nguy hiểm, những máy bay gặp tai nạn nghiêm trong do phải hạ cánh khẩn cấp cũng không ít, mà tình hình cụ thể như thế nào cô cũng không rõ..
Hạ Anh nghe Lệ Thu an ủi nhưng cô cảm giác như sức lực dường như trong phút chốc bị rút hết, nếu không có Lệ Thu đỡ thì cô đã khuỵu xuống đất ngay lập tức rồi. Anh nói cô đợi anh về, nói anh có chuyện muốn nói với cô. Vậy mà liệu anh có thể bình an trở về hay không cô cũng không biết.
“Hạ Anh, cậu phải bình tĩnh. Bây giờ mình cùng anh Mạnh Trung sẽ bay sang đấy xem tình hình. Có gì lập tức gọi cho cậu.”
“Mình muốn đi.” Hạ Anh nói.
“Không được, cậu như thế này ai để ý được cậu chứ. Mình không yên tâm.” Lệ Thu nói.
Hạ Anh nhìn Lệ Thu như cầu xin.
“Thôi được, để cô ấy đi.” Mạnh Trung lên tiếng rồi quay sang nhìn Hải Đăng.
“Tôi cũng đi, tôi sẽ để ý cô ấy.” Hải Đăng nói.
“Ừ, đến đó công việc rất nhiều, chúng ta cần nhiều người giúp đỡ đấy!”
“Em không quên mình là tiếp viên đâu. Mọi người đừng lo.” Hạ Anh nói rồi mạnh mẽ bước về phía trước. Lệ Thu nhìn Hạ Anh khẽ thở dài. Cô biết Hạ Anh chỉ là đang giả vờ mạnh mẽ, đang cố chống đỡ, nhưng cô cũng khâm phục Hạ Anh vì sự kiên cường ấy. Đổi lại là Mạnh Trung đang trên chuyến bay ấy liệu cô có thể bình tĩnh được như Hạ Anh không?
Hạ Anh nhìn mọi người trên chuyến bay, người mặt mày ủ rũ, người rấm rứt khóc, người thì kêu than, trách móc, trái tim cô cũng đau đớn như bị xé ra từng mảnh. Mắt cô đỏ hoe nhưng cô không dám khóc. Cô đang mặc trên người chiếc áo dài của tiếp viên hàng không mà cô cũng khóc thì làm sao có thể giúp khách hàng của mình? Hạ Anh hít một hơi sâu rồi mỉm cười đến bên cạnh người phụ nữ đang ngồi khóc nhẹ nhàng an ủi bà. Nỗi đau này không phải chỉ một mình cô phải chịu đựng, cô sẽ cùng họ vượt qua.
Máy bay đi được quá nửa chặng đường thì nhận được thông báo từ dưới đất liền. Chiếc máy bay kia đã hạ cánh an toàn, toàn bộ hành khách đều an toàn. Lúc nghe được tin đó Hạ Anh ngã sụp xuống sàn, giọt nước mắt cô khẽ lăn xuống. Nam Phong bình yên rồi. Cô cứ nghĩ cả đời này không được gặp lại anh nữa. Không khí trong máy bay náo nhiệt hẳn lên, mọi người ai nấy đều vồ tay chúc mừng cho sự an toàn của những người trên chuyến bay kia.
“Cháu không sao chứ?” Người phụ nữ vừa được Hạ Anh an ủi, bà cúi xuống hỏi và đỡ cô dậy.
“Cháu không sao ạ, cảm ơn cô.” Hạ Anh khẽ mỉm cười, sắc mặt cô bây giờ mới hồng lên một chút.
“Cháu cũng có người thân trên chuyến bay đó phải không? Cháu thật kiên cường.” Bà dịu dàng nhìn Hạ Anh, nụ cười thực sự trên môi cô cũng xuất hiện trở lại. Cô phải mạnh mẽ chứ. Cô biết Nam Phong sẽ không muốn cô mất bình tĩnh trong những trường hợp như này dù là anh hay ai gặp nạn đi nữa. Khi cô khoác lên mình chiếc áo này, khách hàng phải đặt lên hàng đầu. Cô không thể khiến anh thất vọng.
Máy bay vừa hạ cánh, Hạ Anh lập tức chạy đi tìm anh. Trước đây cô được đào tạo rất kĩ về việc xử lí những tình huống tương tự nhưng khi trước tiếp chứng kiến cảnh tượng này khiến cô thấy bàng hoàng. Hiện trường hỗn loạn, cảnh người bị thương ngồi ở khắp nơi chờ xe cứu thương đưa đi. Cảnh những người thân trùng phùng trong nước mắt. Hạ Anh chạy khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Nam Phong đâu. Cô hỏi thăm khắp nơi thì biết anh đã vào bệnh viện, lo anh bị thương cô liền bắt xe chạy đến bệnh viện nhưng cũng không thấy anh. Cô bất lực nhìn dòng người đi qua trước mặt mình, rốt cuộc anh đang ở đâu?
“Anh vừa nhận được điện thoại từ sân bay gọi đến nói Nam Phong đã liên lạc với công ty. Anh ấy bình an.”
Hải Đăng nhìn Hạ Anh vẫn im lặng, anh nói tiếp:
“Chúng ta về thôi, sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi.”
Hạ Anh nghe Hải Đăng nói, cô khẽ gật đầu và đi theo anh.
Trở về Hà Nội, Hạ Anh vẫn ngồi ở trên ghế ngoài sảnh nhất định không chịu về nhà, dù mọi người có khuyên thế nào đi nữa. Cô phải nhìn thấy Nam Phong bình an vô sự, cô mới có thể an tâm. Mọi người thấy cô bướng bỉnh như vậy cũng không biết khuyên thế nào đành nghe theo cô.
Hai giờ đêm cô vẫn ngồi trên ghế, Lệ Thu thấy vậy khẽ thở dài.
“Hay chúng ta vào trong kia nghỉ một lát?”
“Không, cậu mệt thì về trước đi.”
Lệ Thu nhìn M