
òn làm cô dâu xinh đẹp chứ!” Hải Đăng dịu dàng nói rồi dìu cô vào bên trong.
“Đến giờ rồi, anh Hải Đăng đang chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi, Hạ Anh.” Phượng Nhi từ bên ngoài bước vào.
“Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, có phải không khỏe không?” Phượng Nhi lo lắng hỏi.
“Không sao.” Hạ Anh khẽ cười trấn an Phượng Nhi. Thực ra trong chuyện tình cảm này, không phải sai hay đúng, phản bội hay không, mà là bản thân cô chưa đủ tin tưởng anh, bản thân cô vẫn không tìm được cảm giác an toàn. Cô luôn lo lắng, bất an hoặc là tự ti vì bản thân mình. Không vì người ngoài thì tình yêu của cô và anh có thể cũng không đi xa được.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Anh khẽ nở nụ cười và đứng dậy.
“Ừ.” Phượng Nhi gật đầu rồi cúi xuống chỉnh váy cưới của Hạ Anh lại một lượt mới mở cửa ra.
Đám cưới của cô cũng được tổ chức đơn giản, không quá cầu kì xa hoa. Khách khứa, hàng xóm đã có mặt đông đủ, tiếng nói cười vui vẻ vang lên khắp nơi. Hạ Anh khẽ mỉm cười và nhắc nhở bản thân mình, từ bây giờ cô đã là vợ của Hải Đăng, cô sẽ quên anh đi, sẽ sống tốt và vui vẻ. Anh cũng sẽ như vậy, rồi anh cũng sẽ quên cô, suy cho cùng, có ai ôm quá khứ sống cô độc cả đời đâu.
Nhà Hạ Anh gần nhà thờ nên cô quyết định sẽ đi bộ đến đó. Như vậy mọi người cùng nhau đi bộ vừa nói chuyện sẽ vui vẻ. Đi được một đoạn, cô nghe người dân bàn tán xôn xao, công an viên cũng lên xe đi xuống núi, cô liền quay lại nhìn.
“Ngoài kia vừa xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng lắm.”
“Thật à? Người ở đâu vậy?”
“Không biết, hình như một chiếc xe từ Hà Nội lên, chẳng biết nữa.”
“Người có làm sao không?”
“Cậu thanh niên lái xe đấy rơi xuống vực theo xe rồi.”
“Khiếp quá! Thế thì làm sao sống nổi?”
Hạ Anh đứng yên một lúc nghe mọi người nói chuyện với nhau, không hiểu sao trong lòng cô có một thứ dự cảm chẳng lành.
“Sao thế Hạ Anh? Chúng ta đi vào lễ đường thôi, sắp đến giờ rồi.” Phượng Nhi nhắc.
“Chuyện gì ngoài kia vậy?” Cô khẽ hỏi.
“Hình như có tai nạn. Một chiếc ô tô con từ Hà Nội lên đây mất lái rơi xuống núi. Chắc là đi không quen đường. Có vẻ nghiên trọng lắm.” Phượng Nhi đáp.
“Có biết ai lái xe không?”
“Cậu sao thế? Tự nhiên quan tâm vậy? Chắc là khách du lịch, thấy bảo xe đẹp lắm, BMW trắng thì phải, tiếc thật!” Phượng Nhi cảm thán.
Hạ Anh thần người hồi lâu mới bước đi theo Phượng Nhi, nhưng đầu óc trống rỗng. Nghe mọi người ta nói về chiếc xe không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên chiếc xe anh đưa cô về hôm đám cưới, trong xe lại chỉ có một người thanh niên. Trước khi cúp máy cô còn nghe Lệ Thu nói Nam Phong đang trên đường đến đây, giờ này chắc cũng sắp đến nơi. Trên đời làm sao có sự trùng hợp đến vậy?
Kí ức của Hạ Anh về sự cố trên máy bay ngày trước không hiểu vì sao lại hiện về rõ ràng như mới xảy ra. Lúc đó, anh ở trên máy bay, còn cô ở dưới mắt đất đợi anh. Từng giờ từng khắc trôi qua vẫn không nhận được chút tin tức về anh, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Bây giờ, cái cảm giác ấy lại trở về khiến trái tim cô đau đớn đến ngạt thở. Hạ Anh cứ mơ hồ bước vào lễ đường, cha sứ nói gì cô cũng không hề nghe thấy.
“Hạ Anh, em sao vậy? Hạ Anh?!” Hải Đăng thấy Hạ Anh yên lặng hồi lâu không dáp lại mới lên tiếng gọi.
Hạ Anh giật mình, cô ngơ ngác ngẩng lên nhìn Hải Đăng.
“Cha sứ đang hỏi em đấy!” Anh khẽ nhắc.
“Lâm Hạ Anh, con có đồng ý lấy cậu Phan Hải Đăng làm chồng. Bất luận giàu sang hay nghèo hèn. Khỏe mạnh hay ốm đau đều bên nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi không chia lìa?” Cha sứ hỏi lại một lần nữa. Hạ Anh quay sang nhìn Hải Đăng rồi lại nhìn mọi người trong nhà thờ đang nhìn cô bằng ánh mắt đợi chờ.
“Anh Hải Đăng, em… xin hãy đợi em một lát…”
Hạ Anh nói rồi vội vã chạy đi trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Dế đội đầu của cô bay trong gió rồi rơi xuống đất. Hải Đăng lặng người nhìn Hạ Anh chạy đi, bó hoa trên tay anh cũng rơi xuống đất.
Hạ Anh rời khỏi nhà thờ, cô chạy thẳng đến hiện trường vụ tại nạn. Trận mưa đêm qua vừa mới tạnh, trên đường còn ẩm ướt, Hạ Anh không cẩn thận trượt chân ngã nhào xuống đất.
Hạ Anh ngồi bệt xuống đất, cô nhăn nhó xoa bàn chân đâu nhức và tháo đôi giày dưới chân, đứng dậy tiếp tục đi. Hiện trường vụ tai nạn đông người vây quanh, tiếng nói ầm ĩ, gặp ai cô cũng hỏi nhưng ai cũng lắc đầu không biết tình hình bên dưới thế nào.
“Đêm hôm qua mưa to quá, dưới đấy vừa trơn vừa ướt, đi lại khó khăn, không biết cứu được người lên không.”
“Rơi xuống dưới đấy thì chắc là không sống nổi.”
Hạ Anh nghe vậy càng lúc càng hoảng loạn, liên tục gọi tên Nam Phong.
“Xin lỗi, chị cho em mượn điện thoại có được không?”
Người phụ nữ thấy bộ dạng Hạ Anh như vậy đoán chắc là người quen liền đưa điện thoại của mình cho Hạ Anh mượn. Hạ Anh cầm lấy điện thoại gọi cho Nam Phong nhưng không liên lạc được, thứ âm thanh đập vào tai cô chỉ là những tiếng tút dài vô tận.
“Nam Phong, anh ở đâu, đừng dọa em… Nam Phong…”
Hạ Anh toan xuống phía bên dưới liền có người ngăn cản:
“Nguy hiểm lắm em ơi, cứ ở trên này chờ đội cứu hộ lên đã.”
Ở nhà thờ, sau khi Hạ Anh đi khỏi, mọi người cũng về nhà hết. Chỉ còn lại Hải Đăng đứn