Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324202

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

mùi đồ ăn sáng bay từ trong bếp ra, rồi anh mở cửa phòng ngủ mỉm cười với cô, gọi cô dây ăn sáng. Bao nhiêu đêm cô ước tất cả chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy, cô vẫn ở bên anh và mẹ cô vẫn còn.

“Hạ Anh, dậy ăn sáng đi.”

Nghe giọng nói bên tai, cô khẽ mở mắt ra. Nam Phong đang đứng trước giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Có thể không dậy được không, em vẫn muốn ngủ tiếp.” Giọng cô nhõng nhẽo vang lên.

“Không được, dậy đi, hôm nay còn rất nhiều việc đấy! Dậy đi, đánh răng, rửa mặt, đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Hạ Anh uể oải bước vào phòng tắm, bàn chải đã có sẵn kem đánh răng, cốc nước vẫn còn ấm. Sáng nào thức giấc cũng được anh chuẩn bị chu đáo, đến mức cô chỉ cần tỉnh dậy, thay đồ là có thể đi làm ngay lập tức.

Hạ Anh ngồi xuống bàn ăn, đồ ăn sáng đã đầy đủ trên bàn. Nam Phong từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm li sữa.

“Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, em mau ăn đi.” Anh dịu dàng nói.

Mỗi buổi sáng cô và anh trải qua cùng nhau đều như vậy nhưng chưa bao giờ thấy vô vị, ngược lại còn thấy rất ngọt ngào. Hóa ra cô và anh đã từng hạnh phúc như thế, tất nhiên là lúc sóng gió còn chưa ập đến, chưa chia rẽ hai người.

Hạ Anh đứng ngây người trước bàn ăn, đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị, trên bàn còn tờ giấy nhớ nhắc cô lấy sữa trong bình ủ ra. Hạ Anh ngồi xuống bàn ăn, lặng lẽ ăn hết đồ ăn trên đĩa. Trong trí nhớ của cô hình như rất ít khi cô ăn sáng một mình, anh dù bận đến đâu thì cũng đều cố gắng ở nhà cùng cô trong bữa cơm, cho đến khi Thanh Tâm xen vào cuộc sống của hai người.

Hạ Anh đi quanh căn nhà, mọi thứ dường như không hề thay đổi, nhưng có vẻ lạnh lẽo hơn khi cô còn ở đây, có lẽ vì anh luôn chỉ thích những mà sắc đơn giản, cũng có lẽ anh ít sống ở đây. Hạ Anh ngây người ra hoài niệm những chuyện đã qua, chợt điện thoại vang lên cô mới giật mình phát hiện ra thời gian không còn sớm nữa, cô phải mau chóng đến hội trường đám cưới.

Đám cưới của Lệ Thu được tổ chức ngoài trời, khung cảnh trang trí lung linh và lãng mạn, đúng phong cách Lệ Thu thích. Hạ Anh đi theo sau Lệ Thu bước vào hội trường, xung quanh là bao ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Cô bước đi nhưng ánh mắt vẫn ngây ngốc nhìn về phía người đứng đằng sau chú rể. Anh mặc bộ lễ phục màu đen, đơn giản nhưng lại toát lên được khí chất tao nhã, dáng vẻ đầy tự tin và phong độ. Nụ cười tựa như không của anh thường trực trên môi. Cả người anh như có một vầng hào quang toả sáng.

“Có muốn em giới thiệu phù rể cho chị không? Cao-phú-soái, độc thân, rất phù hợp với chị.” Lệ Thu nháy mắt.

“Tập trung đi, đây là đám cưới của em đấy!” Hạ Anh khẽ nhắc rồi liếc mắt đi hướng khác và thấy Hải Đăng đang đứng phía dưới, nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp nhìn cô.

Hội trường đám cười chủ yếu là thanh niên nên rất sôi động và náo nhiệt, mọi người thay nhau chúc rượu cô dâu chú rể, họ tìm đủ hết các lí do lớn bé để chúc. Và tất nhiên phù dâu, phù rể cũng không thể tránh khỏi, cô còn có nhiệm vụ uống thay Lệ Thu vì Lệ Thu mới sinh con xong không lâu, lại chưa cai sữa. Hạ Anh bị mọi người chúc rượu đến mức đầu óc cũng choáng váng, may là lúc sáng cô đã uống hai viên thuốc giải rượu mà Nam Phong để trên bàn cùng bữa sáng, anh biết hôm nay có từ chối thì cô cũng không thể không uống, anh vẫn ân cần, chu đáo như vậy.

Bạn bè hết chúc rượu cô dâu chú rể lại chuyển sang mời rượu Hạ Anh, hình như họ đang cố tình muốn cô say, Hạ Anh bất đắc dĩ cầm li rượu lên.

“Để tôi uống thay cô ấy.” Nam Phong nói rồi cầm lấy li rượu trên tay Hạ Anh và uống cạn nó.

Hạ Anh ngây người nhìn Nam Phong uống rượu thay mình, cô cũng không nhớ rõ anh uống bao nhiêu rượu, chỉ thấy nụ cười anh thường trực trên môi, mờ mờ, ảo ảo, khuôn mặt anh cũng đỏ hồng lên.

Lúc sắp tàn tiệc Hạ Anh mới tỉnh táo hơn một chút, mọi người lúc này có vẻ đều đã ngà ngà say. Hạ Anh lặng lẽ ngồi gắp thức ăn vào bát rồi cho lên miệng nhai một cách máy móc, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, không thể tiếp nhận thêm bất cứ cái gì khác.

“Thực ra anh ấy chưa kết hôn, đứa bé đó cũng không phải con của anh ấy.”

Giọng Lệ Thu vang lên bên cạnh nhưng âm thanh xung quanh quá ồn ào khiến Hạ Anh không nghe thấy gì, cô quay lại hỏi:

“Em nói gì á?”

“Em nói là…”

“Xin lỗi em, cho anh mượn Hạ Anh một lát có được không?” Giọng Hải Đăng vang lên bên cạnh.

“Chị ra ngoài một lát nhé!” Hạ Anh mỉm cười rồi đứng dậy đi theo Hải Đăng.

“Anh xin lỗi, mọi người tổ anh vây anh chặt quá, không trốn đi được.” Hải Đăng mỉm cười.

“Không sao.” Cô khẽ đáp.

“Anh đưa em đến một nơi được không?” Hải Đăng nói rồi kéo tay Hạ Anh đi.

“Đi đâu cơ ạ?” Hạ Anh ngơ ngác hỏi lại.

“Đến nơi em sẽ biết.” Anh mỉm cười dịu dàng rồi kéo cô bước đi.

“Ui da!”

Hạ Anh bất cẩn trẹo chân, cô nhăn nhó cúi xuống xoa xoa bàn chân đau của mình. Hải Đăng thấy vậy liền ngồi xuống lo lắng hỏi cô rồi tháo đôi giày cao gót cô đang đeo ra.

“Ơ, vậy em đi cái gì?”

“Anh có thể làm đôi chân của em, đưa em đến bất cứ nơi nào em thích.” Anh nói rồi bế cô lên và bước đi trước bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Hạ Anh quay lại nhìn, cô bắt gặp ánh mắt Nam Phong vẫn hướng


Disneyland 1972 Love the old s