XtGem Forum catalog
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 9.5.00/10/418 lượt.

trải qua nhiều chuyện như vậy.”

Hạ Anh khẽ cười, bàn tay cô nắm chặt tay của Phượng Nhi: “Có thể đó là số mệnh của mình, không thể trách được ai. Chẳng phải mình vẫn vui vẻ, hạnh phúc đây sao? Chuyện cũ không nhắc đến nữa.”

“Ừ.” Phượng Nhi đáp và ôm lấy Hạ Anh đầy xúc động. “Cậu nhất định sẽ được hạnh phúc.”

“Không phải mình mà là chúng ta, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Chị Hạ Anh, chị có điện thoại này.” Ngọc lên tiếng rồi đưa điện thoại cho Hạ Anh.

“Ừ, mình nghe điện thoại đã nhé.” Hạ Anh nói rồi cầm lấy điện thoại Ngọc đưa cho.

“Mình ra ngoài xem thế nào.” Phượng Nhi nói rồi rời khỏi phòng.

“Chị, em xin lỗi hôm nay không lên đự đám cưới chị được. Bé Ly tối qua sốt cao phải nhập viện, bây giờ chúng em vẫn đang trong bệnh viện.” Giọng Lệ Thu vang lên bên trong điện thoại.

“Ừ, không sao, em lo chăm con đi, hôm sau lên cũng được.” Hạ Anh khẽ đáp.

“Ừm, đến chiều con mà hạ sốt em sẽ lên.” Lệ Thu nói.

“Ừ.” Hạ Anh khẽ cười.

“Còn một chuyện nữa em nhất định phải nói với chị. Đứa bé con của Thanh Tâm…”

“Chị biết rồi.” Hạ Anh khẽ ngắt lời Lệ Thu.

“Chị biết sao còn…?”

“Lệ Thu, chị bây giờ chỉ mong muốn cuộc sống bình yên, không mong có quá nhiều xáo trộn, hơn nữa chị cũng đã nhận lời anh Hải Đăng rồi. Sự thật như nào đã không còn quan trọng nữa.”

“Nhưng có một chuyện em phải nói với chị…”

Hạ Anh nghe Lệ Thu nói, cô không đáp lại mà cúp máy. Cô lặng người trên ghế hồi lâu. Thực ra ngày tổ chức đám cưới của lệ Thu, Nam Phong đưa cô về nhà, tuy cô rất say nhưng cũng mơ hồ nghe được dù không rõ anh nói những gì, cho đến khi Thanh Tâm lên đây, cô đã hiểu ra tất cả. Đứa bé đó không phải con của Nam Phong, cô biết, nhưng vậy thì sao chứ? Mọi chuyện đã đi quá xa và không thay đổi được.

Hạ Anh đang dọn dẹp quán cà phê chuẩn bị làm nơi tổ chức đám cưới ngày mai. Chợt nghe giọng nói từ phía sau, cô quay lại nhìn mới nhận ra đó là Thanh Tâm. Lâu không gặp, Thanh Tâm không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp và tao nhã như vậy, thậm chí còn có phần quyến rũ hơn. Thanh Tâm nhìn Hạ Anh một lượt từ trên xuống dưới.

“Tôi cứ nghĩ người khiến Nam Phong yêu đến mù quáng phải là cô gái xuất sắc và đặc biệt lắm. Không ngờ cũng chỉ là một cô gái nhà quê mờ nhạt.” Thanh Tâm nói với giọng khinh khỉnh oán ghét, khác hoàn toàn với cảm giác cao quý, tao nhã mà cô ta mang đến cho mọi người. Nhiều lúc Hạ Anh cũng không hiểu, vì sao cô ta đối với mọi người nhã nhặn, hiền hòa mà với cô lại chỉ có khinh ghét như vậy.

“Sao chị lại đến đây?”

“Tôi lên đây để xem người mà anh ấy yêu, người anh ấy đợi chờ mòn mỏi mấy năm nay sống như nào. Thật không ngờ lại lên đúng lúc cô ta đang chuẩn bị lên xe hoa cùng người đàn ông khác. Tội nghiệp cho anh ấy vẫn cứ đợi cô, vẫn cứ si mê cô.” Thanh Tâm ngưng lại một lúc, cô tuy ghét Hạ Anh nhưng lại không thể phủ nhận, thực ra Hạ Anh cũng có nhiều điểm khiến người khác yêu thích, hiền lành, dịu dàng lại ngây thơ, đơn thuần. Những thứ đó cô đều không có. Thực ra không phải cô không có, mà nó bị thời gian ăn mòn mất rồi. Trước đây, khi cô còn là cô gái mười tám, hai mươi tuổi chắc cô cũng như cô gái kia, chỉ có điều, nhiều năm lăn lộn trên thương trường đã khiến cô chỉ giữ lại toan tính, thiệt hơn.

Cô vốn không muốn lên đây, không muốn gặp Hạ Anh và càng không cao thượng đến mức lựa chọn buông tay để chúc phúc cho người khác, nhưng cô không thể đứng nhìn nam Phong tiếp tục đau khổ, dày vò bản thân mình nữa. Cô không muốn anh ở bên người khác nhưng cô càng không thể trơ mắt đứng nhìn anh vì sự ích kỷ của cô mà lỡ mất hạnh phúc cả đời. Ở bên anh bao nhiêu năm, cô hiểu, anh có thể vì cô gái ấy mà cô đơn cả đời, đợi chờ cả đời. Trong mắt anh, trong trái tim anh, chưa bao giờ có vị trí cho cô, sao cô còn cố chấp? Nếu đã không thể quay lại được như lúc đầu thì cô chỉ có thể nói rõ sự thật, còn họ có trở lại bên nhau hay không, không còn liên quan đến cô nữa.

“Đêm hôm đó, tôi bỏ thuốc nên anh ấy mới say như vây. Nhưng dù anh ấy có say thì vẫn chỉ gọi tên cô, đầu óc anh ấy chỉ có một mình cô. Bất luận tôi dùng cách gì cũng không thể khiến anh ấy phản bội cô. Chuyện sau đó ra sao thì cô cũng biết rồi. Anh ấy thực ra cũng biết đó không phải con anh, nhưng vẫn chăm sóc hai mẹ con tôi.”

“Tôi thua, nhưng không phải thua cô mà là thua một người không hề yêu tôi!”

Thanh Tâm rời khỏi từ lâu nhưng Hạ Anh vẫn ngây người đứng lặng một chỗ. Anh không hề phản bội cô, phản bội tình yêu của hai người. Anh cũng không hề quên cô, Anh đau khổ vì cô, cô cũng đã vật vã để quên anh đi, anh không vui vẻ, cô thì hạnh phúc ư? Nhưng vì sao gần hai năm qua anh không đi tìm cô? Không hề nói cho cô biết sự thật? Bây giờ cô mới biết sự thật thì có tác dụng gì nữa? Cô đã nhận lời cầu hôn của người khác, đám cưới cũng sắp được tổ chức. Tất cả đã muộn rồi.

“Hạ Anh, em làm sao vậy? Sao sắc mặt em tệ vậy?” Hải Đăng lo lắng hỏi Hạ Anh mấy lần cô mới định thần lại.

“Em… em không sao. Chắc là tại trời nắng quá nên hơi chóng mặt.”

“Anh đã bảo những việc này em đừng làm rôi mà không chịu. Thôi để đây lát anh làm nốt. Em vào nghỉ đi, ngay mai c