pacman, rainbows, and roller s
Một cục cưng và bốn baba

Một cục cưng và bốn baba

Tác giả: Dạ Khinh Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329345

Bình chọn: 9.5.00/10/934 lượt.

những không chiếm được thương tiếc, thậm chí còn có thể bị trào phúng thành bắt chước!

Nếu không phải thật sự hỏng mất, thật sự sợ hãi, cô tại sao lại khóc?

Thế nhưng Lãnh Như Phong không có cười nhạo cô, mà dường như hắn thật sự không thích cô khóc, nhưng cũng không có dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, mà là. . . . . .

Thôi, đầu óc bây giờ không thể nghĩ nhiều được như vậy.( Ari: Chị làm em tức quá đi >.<)

“Đi thôi, nếu muốn từ địa phương quỷ quái này đi ra ngoài, xe của anh còn có thể dùng không?” Cô tự nhận là khí lực của cô so với người này vẫn đang cảm thấy được có chút ăn không tiêu.

Không biết vô tình hay cố ý mà bị thương ở chân cùng xương sườn.

“Có thể sử dụng, thế nhưng tôi không có biện pháp lái.” Lãnh Như Phong thản nhiên nói, thanh âm của hắn nghe có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rất ôn nhu.

Đi vào đây rồi chạy ra chỗ xe máy vừa ngã xuống , tìm cây, Tiểu Hoa đưa hắn tựa vào cây cổ thụ. Sau đó chạy như điên đến bên cạnh xe máy , dùng hết sức mà đem nó dựng lên, nhìn từ trên xuống dưới, không chút nào keo kiệt tán thưởng nói, “Thật sự là xe tốt, rất đẹp nha !”

Chưa thỏa mãn cô còn sờ chỗ này,chạm chỗ kia, thậm chí còn ngồi lên xe, điều chỉnh tay lái.

Lãnh Như Phong nhìn động tác của cô, con ngươi chợt lóe, không xác định hỏi, “Cô không phải. . . . . . tính toán chuẩn bị lái nó đi chứ?”

Tiểu Hoa không nói, lấy nụ cười thay cho câu trả lời.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Như Phong , cô chạy xe máy đi đến trước mặt hắn, trên gương mặt sáng lạn tươi cười kia lộ vẻ tràn đầy tự tin cùng sáng rọi, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, đắc ý giơ tay lên xoa cằm, ra vẻ lưu manh nói, “Này, muốn đi hay không Như Phong? Gia mang ngươi đi!”( Ari: Không ngờ nha chị Hoa

Lãnh Như Phong thật sự từ phía sau vươn cánh tay gắt gao ôm thân hình cô, tuy vóc người cô mập mạp nhưng lại vô cùng mềm mại.

Bạch Tiểu Hoa lần đầu tiên bị nam sinh như vậy ôm, thân thể không khỏi có chút cứng ngắc, sau đó ổn định cảm xúc, mãnh liệt đạp chân ga mà hướng phía trước chạy đi. . . . . .

Gió thổi sát vào mặt có chút đau, thế nhưng cô không nghĩ thả chậm tốc độ, cô thầm nghĩ nên nhanh lên một chút tìm được bệnh viện.

Lãnh Như Phong ở sau lưng cô, đem cô gắt gao ôm chặt, dùng thân thể cực nóng của hắn vì cô mà giữ ấm.

“Cô thấy như thế nào?”

“Nghe giọng điệu của anh, giống như tôi không thể lái loại xe này, ha hả, có phải hay không rất kì lạ, bình thường nữ sinh làm sao có thể biễu diễn như thế này?”

“Ừ!” Hắn nghĩ nghĩ, nếu như mình thật sự tò mò, vậy nghe một chút câu trả lời của cô cũng tốt.

“Bởi vì hồi trung học tôi có lái xe mô tô phân khối nhỏ, tuy rằng loại xe máy trọng lượng này là lần đầu tiên chạy thử, cấu tạo cùng xe máy không sai biệt lắm nha, chỉ cần nắm lực đạo trong tay, lấy kỹ thuật của tôi vẫn là có thể ổn định tay lái”.

Lãnh Như Phong nhắm mắt lại, ngay cả đầu cũng tựa vào trên lưng của cô, thản nhiên nói, “Nha, hóa ra là như vậy”.

“Anh mệt mỏi sao?” Nhận thấy được dị thường của hắn, Tiểu Hoa có chút khẩn trương hỏi, ngẫm lại cũng là hắn không muốn chết đem cô mang đi, sau đó đụng tới kẻ địch, người đàn ông này luôn luôn không muốn sống lại chảy nhiều máu như vậy, làm sao có thể không phiền lụy?

“Uh, có chút” Hắn thế mà lại trả lời thành thực, không giống những tên đàn ông khác, sẽ vì tự tôn mà đến chết cũng muốn chống đỡ.

“Anh không tò mò vì cái gì mà tôi thích những hoạt động của nam sinh sao?” Tuyệt đối không thể để cho hắn ngủ, phải hấp dẫn lực chú ý của hắn.

“Uh, vì cái gì?”

“Bởi vì tôi từ nhỏ đã bị nữ sinh cùng tuổi bài xích a, tôi trước đây cũng rất béo cho nên không ai nguyện ý cùng tôi chơi, mỗi lần chơi nhảy dây và vân vân, tôi đều không chơi được, bạn bè trong nhóm đều cười tôi, xem thường tôi, sau lại sẽ không cùng tôi chơi nữa . . . . . . Anh đang nghe sao?”

“Uh, đang nghe!”

“Vậy tôi tiếp tục nói ha, bởi vì tôi mập, cho nên mặc quần áo rất khó coi, từ nhỏ đến lớn chưa từng có nam sinh thích tôi, các bạn mỗi lần nhìn thấy tôi đều nói ghét tôi, thậm chí đẩy tôi ra xa. Khi tôi khóc, tất cả mọi người nói tôi khóc lên càng xấu, không ai an ủi tôi, bởi vì nước mắt thích hợp với tiểu mỹ nhân gầy yếu, mà tôi. . . . . . Ngay cả tư cách khóc cũng không có! Anh đang nghe sao?”

“Uh, đang nghe!”

“Chính bản thân tôi cũng cho rằng tôi không thích hợp khóc, cho nên tôi quên cách phối hợp quần áo xinh đẹp như thế nào, quên cách chơi nhảy dây như thế nào. Ở năm tháng tôi còn trẻ, tôi trừ bỏ lái xe máy cùng trồng hoa, cái gì cũng sẽ không làm. Thời điểm lái mô tô hóng gió, tôi mới cảm thấy được mình là còn sống, gió thổi ở trên mặt tuy lạnh, nhưng đối với tôi đó là ấm áp, cái loại tốc độ chạy cực nhanh như bay này mới có thể làm cho tôi cảm nhận được hơi thở sinh mệnh. . . . . .”

Tiểu Hoa nói xong, bản thân mình cũng dừng lại.

Lãnh Như Phong giờ phút này đã không hề muốn buồn ngủ, hắn ở sau lưng cô, lẳng lặng nghe, cho đến khi cô ngừng lại, hắn mới lên tiếng, “Tôi cũng không thích cô khóc, nhưng là. . . . . . Không phải bởi vì cô khóc nhục nhã, xấu xí mà là bởi vì thời điểm cô khóc, lòng tôi đa